Bạn Trai Tôi Ở Trong Đống Rác

Chương 13: Chiếc cặp sách mới dành cho cậu

Từ lúc khai giảng đến giờ đã trôi qua nửa học kỳ, Phó Viễn vẫn luôn mang theo chiếc túi mua hàng nhỏ làm cặp sách. Bà Phó không có đủ tiền để mua một chiếc cặp sách mới, nên chỉ có thể lấy chiếc túi mà bà nghĩ là đẹp nhất trong nhà.

Phó Viễn ngày nào cũng xách chiếc túi đó đi học và về nhà.

Ninh Hạ đã không ít lần thấy Phó Viễn nhìn cặp sách màu hồng nhạt của cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Vì vậy, cô đã tiết kiệm tiền thật lâu mới mua được chiếc cặp sách màu lam dễ thương này, nhưng không ngờ Phó Viễn lại không thích.

Phó Viễn lắc đầu, rồi lại gật đầu, vẻ mặt sốt ruột, không biết phải giải thích thế nào.

Ánh mắt của cậu lúc thì dừng lại trên mặt Ninh Hạ, lúc lại nhìn chằm chằm vào chiếc cặp màu hồng nhạt mà cô đặt trên bàn.

Ninh Hạ thử hỏi: “Cậu… cậu thích chiếc đó hơn sao?”

Ban đầu cô cảm thấy ý nghĩ này thật buồn cười, nhưng ngay lập tức, Phó Viễn gật đầu liên tục, nhanh như gà mổ thóc.

Ninh Hạ không biết phải làm sao, đành đổ hết đồ trong cặp của mình ra bàn, rồi quay lại bên cửa sổ, đưa chiếc cặp rỗng cho cậu: “Vậy tặng cậu đấy, nhưng nó hơi cũ rồi, mang về nhờ bà giặt sạch nhé.”

Lần này, Phó Viễn không gật đầu hay lắc đầu, mà ôm chặt lấy chiếc cặp như thể sợ ai đó sẽ giật mất.

“Muộn rồi, mau về ngủ đi. Mai gặp nhau ở trường nhé.”

Phó Viễn quay người chạy đi, nhưng mới chạy được nửa đường lại quay đầu, thở hổn hển: “Hạ Hạ, tớ thích.”

“Được rồi, được rồi, tớ cũng thích cậu,” Ninh Hạ đáp lại qua loa.

Mặt Phó Viễn đỏ bừng lên, cậu ngượng ngùng lấy tay che mặt, rồi chạy biến đi.

Chạy vội quá, cậu lại bị vấp phải tảng đá và ngã nhào. Ninh Hạ bật cười khúc khích.

Phó Viễn đứng dậy, quay đầu nhìn cô, cười ngượng ngùng, rồi lại chạy xa dần.

Thật khó mà tin rằng cậu bé ngượng ngùng, đáng yêu này sau này lại trở thành một người đàn ông lạnh lùng như thế. Ninh Hạ cười thầm.

Không biết sau khi rời khỏi khu tập thể, cậu đã trải qua những gì để biến thành con người như vậy.

Nhưng nghĩ đến việc một đứa trẻ tự kỷ không có ai chăm sóc mà vẫn có thể sống sót, cô nghĩ cậu đã rất kiên cường.

Ninh Hạ ngừng suy nghĩ lung tung, quay vào phòng, dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị đi ngủ.

Ngày hôm sau, Phó Viễn cõng chiếc cặp màu hồng nhạt của cô đến tìm Ninh Hạ.

Bây giờ, cậu không ngốc nghếch ngồi xổm chờ trước cửa nhà cô nữa. Thay vào đó, cậu sốt sắng vào tận trong nhà, chờ cô cùng ra ngoài.

Ninh Hạ đeo chiếc cặp mới màu lam có hình gấu Winnie mà hôm qua Phó Viễn không muốn nhận.

Nhìn Phó Viễn đeo chiếc cặp màu hồng nổi bật, Ninh Hạ không biết phải nói gì.

“Sao cậu không giặt qua đã?” Ninh Hạ hỏi.

Cô rất quý chiếc cặp này, nhưng đã dùng một thời gian nên có vài vết bẩn. Rõ ràng là Phó Viễn chẳng buồn giặt nó.

Phó Viễn không để ý, vui vẻ nói: “Mùi Hạ Hạ.”

Mặt Ninh Hạ lập tức đỏ bừng.

Nếu đây là câu nói của Phó Viễn khi lớn lên, chắc chắn cô sẽ tát cậu một cái và mắng là đồ lưu manh.

Hai người cùng nhau đi học, giữa đường gặp Tô Mễ. Phó Viễn lập tức khoe cặp sách mới: “Của Hạ Hạ.”

Tô Mễ nhìn chiếc cặp mới tinh màu lam của Ninh Hạ, rồi nhìn Phó Viễn đang vui vẻ với chiếc cặp cũ, và lập tức hiểu chuyện. Cô gật đầu: “Cặp mới của cậu đẹp thật.”

Phó Viễn nghiêm túc gật đầu: “Đẹp thật.”

“Ngốc nghếch,” Ninh Hạ cười trêu cậu, nhưng Phó Viễn không giận.

Thực ra, Ninh Hạ chưa từng thấy cậu giận ai bao giờ.

Ba người cùng vào lớp.

Chiếc cặp màu hồng trên lưng Phó Viễn ngay lập tức thu hút sự chú ý.

Ai cũng biết đó từng là cặp của Ninh Hạ, nhưng giờ lại thuộc về Phó Viễn.

Rõ ràng là Ninh Hạ đã tặng cặp sách cho cậu!

Một đám nam sinh trong lớp lập tức cảm thấy không vui.

Ninh Hạ vừa là lớp trưởng vừa là ủy viên học tập, không chỉ xinh xắn mà còn học rất giỏi, khiến nhiều cậu trong lớp thích thầm cô.

Nhưng Ninh Hạ lại luôn chơi với cậu bé ăn xin Phó Viễn.

Điều này khiến nhiều người ghen tị, đặc biệt là Hoàng Siêu và cậu bạn cùng bàn của cậu ta, Lý Dũng.

Họ thường cố tình ném cục tẩy lên chỗ ngồi của Phó Viễn, rồi dùng bút chọc vào lưng cậu, giả vờ thành thật nhờ cậu nhặt giúp.

Suốt buổi sáng, lưng áo Phó Viễn dính đầy dấu mực, thậm chí có chỗ bị bút chọc thủng.

Khó mà tưởng tượng được dưới lớp quần áo, làn da cậu đã bị tổn thương thế nào.

Nhưng Phó Viễn ngốc nghếch không nhận ra, chỉ nghĩ rằng mọi người đang đùa với cậu.

Giờ ra chơi, Ninh Hạ không nhịn được nói: “Cậu phải học cách phân biệt điều tốt và điều xấu, biết nói không với những điều không thích.”

Phó Viễn chỉ cười ngây thơ, khiến Ninh Hạ thở dài: “Cậu phải biết tự bảo vệ mình. Tớ không thể ở bên cạnh cậu cả đời.”

Câu cuối cô không nói ra.

Cậu vẫn còn nhỏ, chưa thể hiểu.

Giờ học buổi chiều, sau khi nộp bài tập ngữ văn cho cô giáo Lâm, Ninh Hạ quay về lớp thì không thấy Phó Viễn đâu.

Hỏi Tô Mễ, cô bé bảo vừa rồi có mấy nam sinh kéo Phó Viễn đi vệ sinh.

Cùng đi vệ sinh? Ninh Hạ nghi ngờ, ngồi đợi vài phút mà Phó Viễn vẫn chưa về, lòng bắt đầu có dự cảm xấu.

Tô Mễ vừa định hỏi Ninh Hạ một bài tập, nhưng quay đầu lại chỉ thấy cô cầm cây lau nhà chạy ra khỏi lớp: “Hạ Hạ!”

Tô Mễ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Ninh Hạ lo lắng thì cũng vội vàng chạy theo.