Bạn Trai Tôi Ở Trong Đống Rác

Chương 12: Đứng cuối lớp

Chân bàn cọ xát với sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai. Tất cả mọi người đều khó chịu, phải bịt tai lại.

Khi tiếng ồn dịu đi, lớp học mới trở lại yên lặng.

“Khi người khác đang nói, phải biết giữ lễ phép và lắng nghe. Đây là quy tắc đã học ở mẫu giáo rồi đúng không? Nếu không nhớ, tôi không ngại dạy các cậu lại.”

Ánh mắt sắc bén của Ninh Hạ quét qua cả lớp, khiến đám học sinh lập tức im bặt, ai nấy đều bị dọa sợ.

Ninh Hạ nhẹ nhàng dỗ Phó Viễn: “Vừa rồi cậu làm rất tốt. Bây giờ hãy nói cho mọi người biết tên của cậu nào.”

“Phó Viễn!” Cậu đáp to, rõ ràng.

“Cậu giỏi lắm!” Ninh Hạ không tiếc lời khen ngợi Phó Viễn.

Sau đó, cô quay lại nhìn Hoàng Siêu cùng nhóm nam sinh lúc nãy cười đùa lớn nhất: “Các cậu biết thế nào là cùng tắm mà chế nhạo người khác không?”

Bọn trẻ lớp một không hiểu, nhìn nhau bối rối.

Ninh Hạ khinh khỉnh cười: “Ý là khi các cậu cười cậu ấy là đứa ngốc, thì tôi cười các cậu là những đứa chẳng ra gì. Các cậu không học được gì hay ho, chỉ biết bắt nạt người khác thôi sao.”

“Người mạnh thực sự sẽ nỗ lực, chỉ những kẻ yếu đuối mới đi cười nhạo người khác.”

“Nhớ kỹ, cậu ấy có tên, tên là Phó Viễn. Nếu tôi còn nghe ai gọi cậu ấy là ‘thằng ăn xin’, tôi sẽ tìm các cậu tính sổ đấy!”

Nói xong, Ninh Hạ kéo tay Phó Viễn về chỗ ngồi.

Phó Viễn không còn vẻ sợ hãi, mặt tràn đầy sự hưng phấn, ánh mắt nhìn Ninh Hạ lấp lánh như có sao sáng.

Ninh Hạ móc từ trong túi ra một viên kẹo, đưa cho cậu và thì thầm: “Cậu làm rất giỏi, đây là phần thưởng cho cậu. Nhưng phải giữ bí mật, đừng để cô giáo phát hiện nhé.”

Phó Viễn nhận viên kẹo, nhìn chăm chú một lúc lâu rồi siết chặt trong tay.

Cô giáo Lâm đứng trên bục giảng cũng sững sờ hồi lâu. Cô không ngờ cô bé trông nhỏ nhắn, yếu ớt như Ninh Hạ lại có thể quyết đoán đến vậy.

Ngay lập tức, cô quyết định giao chức lớp trưởng cho Ninh Hạ.

Cuộc sống tiểu học của Ninh Hạ bắt đầu như vậy.

Là người trưởng thành trong thân xác một đứa trẻ, Ninh Hạ quản lý lớp học rất có trật tự, hơn nữa thành tích học tập cũng rất tốt, luôn đứng đầu khối.

Bà ngoại vui mừng đến không khép được miệng khi nhìn thấy điểm số 100 rực rỡ: “Cháu gái của ta thật giỏi!”

Nghe lời khen của bà, Ninh Hạ ngượng ngùng đỏ mặt.

Cô nghĩ rằng, nếu đã là người lớn mà không giải được bài tập lớp một thì thật mất mặt.

Trái lại, Phó Viễn thì khác xa. Cậu ngồi không yên trong lớp, thường xuyên lơ đãng. Bài tập nộp lên cũng đầy những hình vẽ đủ màu sắc.

Ngay cả Hoàng Siêu, cậu bé nghịch ngợm nhất, thi cũng được trên 80 điểm, còn Phó Viễn luôn đứng cuối lớp.

Cô giáo Lâm bất lực, không biết phải làm sao với cậu bé đặc biệt này.

Giờ phút này, dù cô có nói gì, Phó Viễn cũng chỉ ngồi đó nghịch ngón tay, không gật cũng chẳng lắc đầu.

Ninh Hạ và Tô Mễ ôm sách bài tập đến phòng giáo viên, vừa đúng lúc nhìn thấy cô giáo Lâm đau đầu và Phó Viễn ngơ ngác.

Ninh Hạ đặt bài tập lên bàn và chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi đi ngang qua Phó Viễn, cô nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe: “Không học tốt thì không được ngồi chung bàn với tớ đâu.”

Vẻ mặt bình thản của Phó Viễn cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Cậu có vẻ ấm ức và hơi xấu hổ, đáp: “Tớ biết rồi.”

Cô giáo Lâm ngây người: Gì thế này? Cậu ấy vừa nói chuyện với mình sao? Trời ơi, cuối cùng cậu ấy cũng chịu phản ứng rồi!

Sau hôm đó, mọi người bắt đầu nhận thấy sự thay đổi ở Phó Viễn.

Cậu bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ làm bài tập, không còn vẽ bậy lên giấy. Dù thỉnh thoảng vẫn lơ đãng, nhưng mỗi lần thấy Ninh Hạ, cậu lập tức ngồi thẳng.

Đến kỳ thi giữa kỳ, Phó Viễn đạt điểm nhì lớp, khiến mọi người kinh ngạc.

Người ta thường nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một lằn ranh, và Ninh Hạ biết Phó Viễn thật sự rất thông minh.

Phó Viễn cầm bài thi 97 điểm, vui mừng khoe với Ninh Hạ.

Ninh Hạ nghiêm túc xem xét, chỉ có một chỗ sai.

Đề bài hỏi: “Sau khi đọc xong đoạn văn, bạn thích nhân vật nào nhất?”

Câu trả lời của Phó Viễn là — Ninh Hạ...

Ninh Hạ vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn lấy một viên kẹo đưa cho cậu: “Tối nay ăn cơm xong đến nhà tớ, tớ có quà cho cậu.”

Đó là thói quen của họ: mỗi khi Phó Viễn làm tốt hoặc có tiến bộ, Ninh Hạ sẽ thưởng cho cậu một viên kẹo.

Phó Viễn vui vẻ “Ừm” một tiếng, nhưng không ăn kẹo ngay, mà cất đi như mọi lần.

Tối đó, sau bữa cơm, Ninh Hạ làm xong bài tập rồi bắt đầu viết một bài văn.

Cô đã xin cô giáo Lâm cho mình tham gia nhiều cuộc thi viết để kiếm giải thưởng.

Bây giờ cô còn nhỏ, đây là con đường duy nhất để kiếm tiền.

Đang viết hăng say, cô bỗng nghe tiếng “cốc cốc cốc” gõ vào cửa sổ.

Ninh Hạ phải bỏ bút xuống, đi mở cửa.

Đúng như cô nghĩ, là Phó Viễn. Cô bực bội nói: “Cậu không biết đi cửa chính sao?”

Phó Viễn nhón chân, bám vào bệ cửa sổ, cười ngốc nghếch, nhe ra hàm răng trắng đều đặn.

Ninh Hạ bất lực: “Đợi ở đó, tớ đi lấy quà cho cậu.”

Cô quay lại phòng, mở tủ và lấy ra một chiếc cặp màu xanh lam.

Chiếc cặp là do Ninh Hạ dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được, xin bà ngoại mua cho. Trên cặp có hình chú khủng long ngốc nghếch, trông giống Phó Viễn đến lạ.

Cô bước tới chỗ cậu, đưa cặp cho Phó Viễn: “Này, quà cho cậu, thích không?”

Nhưng Phó Viễn không vui mừng như cô mong đợi. Cậu không đưa tay nhận, chỉ liên tục lắc đầu.

Ninh Hạ ngạc nhiên: “Cậu không thích sao?”