Ngôn Dật mặc chiếc áo len lông cừu mềm mại trên người, cuộn tròn trong vòng tay Hạ Kính Thiên tựa hồ hạt gạo nếp mỏng manh gầy yếu.
Hạ Kính Thiên khoanh chân ngồi bên mép giường, nhét chăn che chân vừa nắm tay cậu.
Cách một lớp áo len mỏng, y có thể nhìn thấy rõ ràng bờ vai cao, viền áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh hõm sâu, cổ tay mảnh khảnh, ngón áp út đeo nhẫn bởi vì thon gầy nên có thể lấy ra rất dễ dàng, nó trơn tuột qua kẽ tay rơi xuống đất.
“Nhẫn cưới à…” Hạ Kính Thiên ôm cậu dỗ dành an ủi, cúi người nhặt nhẫn lên, đặt vào lòng bàn tay nhìn kĩ.
Tay nghề khéo léo tinh xảo, kiểu dáng đơn giản quý giá không giống như của thỏ trắng nhỏ chọn mà có lẽ chính là Lục Thượng Cẩm lựa. Trên mặt nhẫn có vài vết xước cũ nhưng đã được lau chùi sạch sẽ.
Đã bị vứt bỏ ra khỏi nhà nhưng vẫn còn đeo nó.
Hạ Kính Thiên hôn lên mí mắt đang nhắm nghiền yếu ớt của cậu, chạm vào tuyến thể bóng loáng và mỏng manh, Omega yêu kiều ngủ say mơ hồ trong vòng tay y, mềm nhũn tựa dòng nước ngọt, tùy ý đắm chìm trong tin tức tố mà Hạ Kính Thiên thả ra, đối với Alpha mà nói cực kì hạnh phúc.
Nhưng y không hy vọng Ngôn Dật coi y là Lục Thượng Cẩm, y muốn cho cậu biết, sư tử mạnh hơn chim ưng gấp trăm lần.
Y nhấc bàn tay gầy guộc của cậu lên định đeo lại chiếc nhẫn, bỗng thấy dòng chữ ‘everlasting love’ xuất hiện trong vết hằn trên làn da trắng nhợt nhạt vì đeo nhẫn quanh năm.
Trái tim y bị cứa một cái, nhiệt huyết trong l*иg ngực đang sôi lên lập tức nguội lạnh.
Y nhìn chằm chằm hình xăm nhỏ, có lẽ đã lâu rồi nên nó cũng không quá rõ rệt, y cứng nhắc đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay Ngôn Dật, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhắm mắt lại.
Lục Thượng Cẩm đúng là tên quái dị, thỏ nhỏ xinh đẹp dịu dàng dễ thương thế này, có cái quái gì để chán ghét?
Hạ Kính Thiên bỗng bật cười, nhìn cậu ngoan ngoãn ngủ trong l*иg ngực mình khẽ thở dài.
Nếu y là Lục Thượng Cẩm, được một Omega bé nhỏ như vậy dụi vào lòng làm nũng, sao có thể nhẫn tâm không thương yêu đây?
Hạ Kính Thiên ở với Ngôn Dật ba giờ, trong ba giờ này, cậu cuộn mình ngủ thϊếp đi rất yên bình, y muốn đặt cậu xuống rồi ra ngoài nhưng cậu cứ ôm chặt y, lẩm bẩm đừng đi.
“Đừng sợ.” Hạ Kính Thiên kiên nhẫn xoa bả vai và cần cổ gầy của cậu, chậm rãi để cậu nằm trong chăn.
Ngôn Dật lại gấp gáp bò đến tìm kiếm y, độ khớp tin tức tố cao khiến cậu không muốn rời xa nó như kẻ nghiện hút, nỉ non cầu xin: “Lạnh quá… ôm thêm chút nữa thôi…”
Hạ Kính Thiên hô hấp dần dần dồn dập, bàn tay vỗ lưng cho Ngôn Dật cũng rối loạn, y nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, hạ giọng dỗ dành, che tuyến thể sau cái gáy trơn bóng của cậu lại, vội vàng chạy vào phòng tắm và khóa cửa.
Khoảnh khắc y buông lỏng, tin tức tố tán tỉnh mạnh mẽ bùng nổ trong phòng tắm, mùi hương hoa baby thấm khắp các ngóc ngách và cửa thông gió, hạ thân sưng phồng phát đau, đội lên vật cực lớn dưới lớp quần jean xanh sẫm.
Mồ hôi lạnh chảy từ đầu tóc xuống cổ, Hạ Kính Thiên dựa vào cửa, hai tay run rẩy lấy từ trong túi ra một ống thuốc ức chế, cắn mở đầu tiêm niêm phong rồi bơm nước thuốc lỏng vào gáy.
Y động dục, ngoài cửa lại có một Omega ngọt ngào mềm mại, Omega không phản kháng, thậm chí y có thể ép cậu tách mở hai chân để tiếp nhận y đi vào đánh dấu.
Hạ Kính Thiên hiếm khi phải dùng thuốc ức chế để kiểm soát cơn phát tình, chỉ mang theo bên người mà thôi, bọn họ là Alpha, bất cứ lúc nào hứng tình cũng có Omega đưa đến tận cửa, dùng miệng hoặc phía dưới để giải tỏa giúp, cho nên không cần thiết phải kiềm chế bản thân.
Sau mười phút, gần như đã bình tĩnh trở lại, Hạ Kính Thiên mới đi tắm đồng thời nhận điện thoại.
“Hì, anh Lục à a, dạo em bận lắm.” Hạ Kính Thiên vừa soi gương, vừa sờ cằm xem có chút râu nào không, “Em muốn một Omega thỏ tai cụp, tiền đã chuẩn bị xong.”
Đầu dây bên kia bỗng ngưng bặt, giọng nói hơi khàn khàn mang theo mệt mỏi: “Cậu giao Ngôn Dật ra đây.”
Hạ Kính Thiên nhíu mày, chống lên bồn rửa tay cười lạnh một tiếng: “Ngôn Dật? Anh nói chị dâu ấy hả, liên quan gì đến em, em đâu có biết.”
Y không quên bồi thêm một dao “Chị dâu bị cuỗm đi à? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha.”
“Tôi không tìm được em ấy.” Lục Thượng Cẩm chỉ thử thôi, hắn bình thường có thể dựa vào tin tức tố của Ngôn Dật xác định vị trí cậu, nhưng hiện tại không thể làm điều đó, lại nghe nói hòn ngọc quý của Hồng Diệp Hạ thị vừa đến Huệ thị ở lại dài hạn.
“Đừng ép tôi phải tìm anh cậu.” Lục Thượng Cẩm khàn giọng.
Bởi vì tuyến thể bị gây mê nên nồng độ tin tức tố của Ngôn Dật tỏa ra rất thấp, huống hồ nơi đó luôn được bao phủ bởi tin tức tố của Hạ Kính Thiên, tin tức tố của Ngôn Dật bị tin tức tố sư tử M2 che giấu.
Lục Thượng Cẩm định cúp máy. Hắn gọi cho cậu mười ba cuộc máy đều bận.
Hạ Kính Thiên dùng một tay nghịch đao hồ điệp treo trên chìa khóa, né tránh lưỡi đao và dễ dàng di chuyển vào giữa các ngón tay hai lần trước khi bỏ nó vào lại trong vỏ, “Anh à, anh đừng có tìm anh em, ai mà dám chạm vào vợ của anh chứ? Chắc là giận dỗi nên về nhà ngoại thôi.”
Điện thoại bị dập.
Tiểu thiếu gia của Hồng Diệp Hạ thị được nuông chiều từ nhỏ, cả gia tộc nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thói kiêu ngạo và ngang bướng vốn hằn sâu trong xương tủy, khi còn đi học y đã coi trời bằng vung, Hạ Kính Thiên 22 tuổi đang học năm cuối. Ngôn Dật hỏi tuổi y, y vô thức cộng thêm hai tuổi, không ngờ vẫn bị coi là trẻ con.
Hạ Kính Thiên kiềm chế hít một hơi, muốn kiếm Lục Thượng Cẩm đánh hắn một trận, trả lại những uất ức mà Ngôn Dật phải chịu cho hắn.
Hạ Kính Thiên lau khô người, vừa bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại trong nhà liền gọi đến.
“Anh trai.” Hạ Kính Thiên có chút thành thật cất đao hồ điệp, dựa vào cửa lau tóc.
Hình như anh trai đang ở trong bữa tiệc rượu nào đó, Omega bồi rượu nũng nịu gọi một tiếng Hạ tổng, tin tức tố giống mùi nước hoa rẻ tiền thuận theo đường truyền điện thoại xông vào mắt y.
Hạ Bằng Thiên khoanh chân ngồi trên ghế sofa, Omega nhu thuận trong lòng rót rượu cho anh ta, Hạ Bằng Thiên há miệng uống rượu trên tay Omega: “Bảo bối, nghe nói em đến Huệ thị chơi dài ngày?”
Giọng nói của y và anh trai rất giống nhau, nếu không tỉ mỉ so sánh thì sẽ không phân biệt được.
Hạ Kính Thiên ho khan một tiếng: “Hả? Anh nghe ai nói vậy?”
Hạ Bằng Thiên cười: “Giáo viên chủ nhiệm của em.” Ngữ khí anh đột nhiên nghiêm khắc, “Nếu không có ý gì thì con mẹ nó cút về đây thừa kế tài sản! Em đã nói với anh thế nào? Nhờ anh tìm cho em một Omega thỏ tai cụp, ánh mắt không tệ nha, đào được cả con dâu Lục gia? Không muốn sống nữa đúng không? “
“Anh đừng can thiệp vào chuyện của em. Sức khỏe anh ấy không tốt.” Hạ Kính Thiên nhẹ nhàng mở một cánh cửa liếc nhìn Ngôn Dật đang ngủ trên giường, không có tin tức tố động viên, cậu càng bất an khó ngủ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh nắm chặt lấy drap trải giường.
“Được rồi bảo bối, nhanh chóng trở về, không phải chỉ là Omega thỏ tai cụp thôi sao, anh tìm cho em một cái vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.” Hạ Bằng Thiên gạt tàn thuốc, “Hay em thích thỏ Dutch không? Thỏ lùn hay thỏ Rex, kể cả thỏ Chinchilla, em thích loại nào anh cũng có thể tìm về được cho em.”