Quản Sự Cụp Tai

Chương 32

2019-4-18 12:05 PM

——

Trong nhà trọ nhỏ hẹp, Ngôn Dật nằm ngẩn người trên giường.

Cậu lên mạng tìm kiếm những điều cần chú ý khi mang thai, có một lưu ý là không nên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong thời gian dài.

Cậu lập tức bỏ điện thoại xuống.

Nhưng chỉ được chốc lát, Ngôn Dật lại cầm lên tiếp tục tra những lưu ý khác.

Không có Alpha chăm sóc, phải tự mình lo liệu có chút vất vả.

Đợt trước cậu đã tiêm liều lượng cao gây mê để chuẩn bị cho ca phẫu thuật thay đổi tuyến thể, so với những Omega phổ thông thì liều lượng cao gấp 5 lần mới khiến tuyến thể ngủ say hoàn toàn. Tuyến thể A3 như một cái máy phát điện công suất lớn, có thể cung cấp cho nhà máy công nghiệp nặng quy mô lớn vận hành trong vài năm.

Chức năng của các tuyến thể chưa phục hồi tương đương với việc người máy bị rút nguồn điện, cơ thể mang thai nặng nề gánh vác trọng trách dần trở nên suy kiệt, gió lạnh ùa vào khi mở cửa sổ buổi sáng cũng làm Ngôn Dật lảo đảo, cậu bây giờ mỏng manh như một tờ giấy, cần có tin tức tố xoa dịu cung cấp cho cậu chút ít thể lực.

Chỉ nhìn màn hình một phút cũng hoa mắt, Ngôn Dật vứt điện thoại, nghiêng người cuộn mình, dựa lưng vào máy sưởi.

Số của Hạ Kính Thiên đã bị cậu bỏ vào danh sách đen, mấy ngày nay, Ngôn Dật không chỉ một lần phân rõ giới hạn với y, nhưng đứa trẻ kia không chịu nghe lời, bướng bỉnh như một con lừa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước lộc cộc chân lên lầu, ngay sau đó là âm thanh gõ cửa kèm theo giọng nói ngâm nga: “Bé thỏ ngoan mau mở cửa, tôi muốn vào.”

Ngôn Dật vùi đầu vào gối, bất lực với sự si tình của nhóc Alpha ngoài cửa. Cậu gửi tin nhắn xin thôi việc cho Lục Thượng Cẩm nhưng không thấy hắn trả lời, chắc là đang đưa hậu cung đi nghỉ phép.

Ngôn Dật suy nhược nằm nghiêng, sắc mặt trắng bệch, mấy ngày đầu cậu còn đủ sức tự đứng dậy rót nước, nhưng giờ ngay cả giường cũng không xuống được.

Sức lực như bị rút cạn, cậu hơi hé mắt, mò lấy điện thoại cầm lên nhấn số của Lục Thượng Cẩm, chần chừ không dám gọi.

Nhưng thật sự muốn nghe thấy hắn nói gì đó.

Đầu ngón tay run lên, đã bấm gọi rồi.

Có lẽ ý trời đang cho cậu quyết tâm này, Ngôn Dật yên lặng chờ, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…

Cậu dùng nửa phần sức lực nghĩ xem nên nói gì với hắn.

Mãi đến khi âm thanh điện tử nhắc nhở số máy không có người nhận.

Hóa ra nỗi thất vọng cuối cùng không phải là đối mặt mắng chửi, hay cay nghiệt nói ra một từ “Cút”, mà đó là bất lực tận cùng khi nhấn dãy số nọ nhưng không có ai đáp lại.

Lúc thất vọng nhất vẫn bình tĩnh, chỉ là trong lòng cảm thấy khô nứt, muốn thoa một ít kem dưỡng da tay.

Ngôn Dật nhắm mắt lại, đưa dãy số của Lục Thượng Cẩm vào danh sách đen, nằm song song với số của Hạ Kính Thiên.

Sau đó mở trình duyệt web, search từ khóa “Mẫu đơn từ chức.”

Căn biệt thự mà các tình nhân nhân bé nhỏ thường xuyên lui đến có lẽ cậu cần dọn ra nơi khác, cậu không muốn ỷ lại vào nó nữa, trong biệt thự vẫn còn vài món hành lí của cậu, chờ thân thể tốt lên sẽ đến lấy.

Ngôn Dật tự nhủ, đầu óc tê cứng như bị quấn một lớp hồ dán, suy nghĩ mơ hồ nên đành nhắm mắt thϊếp đi, thật ra cậu đã ngủ suốt cả ngày, trán nóng bừng lúc nào không hay, cơn đau vụn vặt hành hạ khắp toàn thân, đợi mai khỏe hơn sẽ đến bệnh viện.

Tiếng gõ bên ngoài vang lên một hồi liền ngừng, Ngôn Dật cuối cùng cũng thanh tỉnh, khó nhọc mới thϊếp đi.

Hạ Kính Thiên trèo vô từ cửa sổ lầu hai, rón rén đi vào căn phòng nhỏ này, đặt bát cháo nóng hổi và bánh bao rau củ lên đầu giường, muốn để Ngôn Dịch tỉnh lại rồi ăn.

Thỏ nhỏ thật biết cách đả thương người khác, thẳng thắn từ chối tình cảm ái mộ mà y giấu trong lòng.

Nhưng y không thể đi ngược lại sức hấp dẫn của độ khớp tin tức tố, Hạ Kính Thiên say mê hương vị của cậu, nhưng không đành lòng ép buộc, chỉ có thể nhẫn nại, y đuổi theo cậu từ thành phố Cửu An tới đây, không thể tay trắng trở về được.

Thỏ nhỏ mềm mại tựa không khí, lúc bế vô tình kéo lên góc áo len mỏng, lộ ra một vết sẹo ở thắt lưng. Y ngồi bên mép giường, ôm lấy Ngôn Dật đã gầy yếu đến mức cộm cả tay, nghe thấy giọng nói khó chịu mê sảng của cậu, nóng nảy muốn thả ra tin tức tố động viên, y cúi người ôm cậu vào l*иg ngực, đau lòng vuốt ve an ủi.

Hạ Kính Thiên kinh ngạc nhìn nó, là vết lỗ đạn, cực kì chói mắt trên thân thể tái nhợt thiếu sức sống của Ngôn Dật, giống như vết nứt trên viên ngọc bích, vết đạn dữ tợn chẳng phù hợp chút nào với thân thể nhỏ bé này.

Đây là vết thương cũ, thời điểm nó cắt ngang qua cơ thể cậu hẳn có biết bao đau đớn.

Y vô thức ôm chặt lấy cậu, hôn lên cái trán đẫm mồ hôi lạnh, y muốn đưa cậu thoát khỏi Lục Thượng Cẩm và dùng sự quan tâm của mình bù đắp cho thua thiệt mà tên Alpha biếи ŧɦái kia mang đến cho cậu, nhưng Ngôn Dật thậm chí còn không đồng ý cùng y đến bệnh viện.

Thế giới này rất vô tình, có người cầu không được, có người nhẫn tâm vứt bỏ như chiếc giày rách.

Tin tức tố động viên có độ phù hợp cao chắc chắn là chén nước mát trước mặt một lữ khách trong sa mạc, Ngôn Dật chật vật nắm áo thun của Hạ Kính Thiên, giống như kẻ nghiện hút tìm đến ma túy, muốn giao tất cả thân thể cho Alpha dịu dàng này, rồi lại đau sót tự ép bản thân phải thoát khỏi.

“Đừng … Đừng để mùi của cậu dính lên người tôi…” Ngôn Dịch vất vả muốn đẩy ra, nhưng càng bị ôm chặt hơn, không thể động đậy.

Nồng độ lớn tin tức tố động viên phóng thích ra, tính cách của Hạ Cảnh Thiên vốn có phần mạnh mẽ, Alpha sư tử khi nhẹ nhành tựa vị vua cúi đầu, cố gắng khắc chế khí thế oai phong của mình, không cam tâm bị khước từ.

Ngôn Dịch đã hoàn toàn mất đi ý thức ngã vào vòng tay Hạ Cảnh Thiên, đôi tay gầy gò xanh xao vẫn nắm lấy quần áo y, thì thầm:

“Cẩm ca… Em có con của anh… Đón em về đi mà….”

Giọng nói van nài yếu ớt vang lên, mềm mại như kẹo bơ cứng tan chảy, trái tim Hạ Kính Thiên lỗi nhịp, giống bị ai đó bóp chặt, âm ỉ đau.

Mấy ngày nay y ở cùng Ngôn Dật, khi cậu tỉnh táo, thái độ xa cách, chưa từng lộ ra sự yếu nhược của Omega, cho dù khó chịu cách mấy thì cùng lắm là uống một ngụm nước, im lặng kìm nén.

Ngôn Dật khẽ khàng vòng tay qua cổ Hạ Cảnh Thiên, chìm trong tin tức tố êm dịu vô tận.

Sự đố kị nhịn khiến Hạ Cảnh Thiên xấu xa nhìn chằm chằm vào tuyến thể sạch sẽ trên gáy cậu, y cúi đầu hôn lên làn da mỏng manh, cảm giác người trong tay khẽ rùng mình, miệng y hơi hé lộ ra hai răng nanh sắc bén.

Ngôn Dật như bắt được nhánh rơm cọng cỏ cuối cùng, đẫm nước mắt cầu xin y.

“Đánh dấu em… Em thật sự muốn có Alpha của riêng mình… Cẩm ca…”