Quản Sự Cụp Tai

Chương 18

Lục Lẫm nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn kết hôn của cậu vẫn còn, hài lòng gật đầu, ông ta tựa lưng vào ghế dựa: “Tuổi con cũng không còn nhỏ, nên chuẩn bị lên kế hoạch cho lễ cưới rồi, hoặc cứ sinh đứa bé trước đi.”

Ngôn Dật khiêm tốn cúi đầu lắng nghe: “Lễ cưới không cần đâu ạ.”

Lục Lẫm đặc biệt chú ý đến vấn đề này, lập tức bác bỏ ý kiến của cậu. Ông ta nhất định phải để cho những kẻ thèm muốn loại tuyến thể thỏ tai cụp A3 biết rằng, con thỏ nhỏ đã được Lục gia dấu hiệu rồi, đừng mơ có ý đồ cướp giật.

Thật ra Ngôn Dật là người muốn có con hơn bất kì ai. Nếu chuyện đó xảy ra, cậu sẽ không phải một mình chờ đợi Lục Thượng Cẩm về nhà trong đêm khuya giá lạnh, ít nhất sẽ xuất hiện thêm một tiểu khả ái ấm áp bên cạnh.

Hai người đối diện nhau không lên tiếng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Người hầu ở phòng ăn bận rộn gọt dưa hấu và bỏ nước vào máy ép trái cây tự động, mở công tắc lên.

Máy ép nước truyền đến âm thanh vù vù. Tai thỏ của Ngôn Dật nhạy bén phát giác được, khuôn mặt trong nháy mắt rút đi nhiệt độ, cậu tái nhợt mất không chế kêu lên một tiếng nghẹn ngào, cuống quít chạy lên phòng ngủ trên lầu trốn.

Lục Lẫm thở dài, tự mình gọt táo tây. Thỏ cuối cùng vẫn là thỏ, một loài động vật cực kỳ yếu đuối, bao nhiêu cấp bậc phân hóa thì cũng vô phương cứu chữa.

Chắc là do ít đυ.ng đến huấn luyện phân hóa, cậu có thiên phú, cho dù nghiêm khắc lần nữa cũng vì tốt cho cậu.

Có một vài gian phòng ngủ rộng rãi và sáng sủa trên lầu, nhưng Ngôn Dật chỉ chạy theo kí ức tuổi thơ tiến vào nơi sâu nhất căn phòng chứa đồ nhỏ. Nơi đây để đầy drap trải giường và chăn gối đã giặt, nhỏ bé và tối tăm, nhưng nó đã luôn đồng hành cùng cậu từ nhỏ, là cái ổ lâu đời nhất của thỏ tai cụp.

Đằng sau chăn bông và quần áo để những viên long não, còn có tổ ấm mà khi bé Ngôn Dật đã xây, ngôi nhà lớn này giống như ngục giam, chỉ mỗi chỗ êm ái này thuộc về cậu.

Ngôn Dật hoảng sợ rúc người vào, cuộn thành quả bóng nhỏ, khép cửa tủ quần áo, trong bóng tối khẽ run lẩy bẩy, cậu đưa tay trái lên môi liếʍ láp, xác nhận bản thân bình yên vô sự, mới yên lặng rụt người bình tĩnh lại.

Theo bản năng bảo vệ cái bụng nhỏ của mình.

Không biết từ lúc nào, cái bụng phẳng lì mịn màng nhô lên thành một độ cong nho nhỏ dưới lớp áo sơ mi, Ngôn Dật càng ngày càng trở nên nóng nảy, trong tiềm thức muốn bảo vệ bụng dưới mềm mại của mình, cậu kéo chăn trong tủ quần áo bao bọc lấy thân thể, tựa như một cái bánh bao thỏ.

——

Advertisement

Lục Thượng Cẩm thay đồ xong, cố ý gọi điện thoại cho trợ lý.

“Đi mua loại đồ ăn vặt có tên là cỏ khô Timothy, nhãn hiệu của Đức.”

Trợ lý đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lục Lẫm chờ hắn ở phòng tiếp khách, thấy Lục Thượng Cẩm ngồi vào ghế đối diện, liền đẩy tách trà nghệ cho hắn.

“Em ấy đâu rồi?” Lục Thượng Cẩm duỗi chân dài đặt trên thảm trải sàn, một tay gác lên cúi đầu nhìn lịch trình buổi chiều mà trợ lý đưa đến.

Lục Lẫm chậm rãi nói: “Trên lầu, chắc là mệt nhọc, đêm nay cho nó ở lại đây đi, cha sẽ đặc biệt sai người dọn dẹp.”

Lục Thượng Cẩm ậm ừ qua loa: “Buổi chiều con còn có việc, lát nữa sẽ dẫn người đi.”

Lục Lẫm nghiêm nghị từ chối: “Không được. Liên quan đến người thừa kế đời sau của Lục gia, không thể coi thường.”

Lục Thượng Cẩm lấy điện thoại di động ra, ánh mắt sắc bén đối mắt với Lục Lẫm: “Con nói rồi, xác suất để sinh ra một bầy thỏ lớn hơn nhiều so với một Alpha.”

Giọng Lục Lẫm nhẹ như gió thoảng: “Vậy thì tiếp tục đẻ, cho đến khi nào xuất hiện Alpha có tiềm năng phân hóa bậc ba mới thôi.”

“Không thể.” Lục Thượng Cẩm nhấp ngụm trà, “Đừng nói nhảm nữa.”

“Con đau lòng?” Sắc mặt Lục Lẫm âm u tối tăm, “Những gia tộc lớn khác cũng sẽ bắt những Omega tuyến thể biến dị về tìm người nối dõi, vừa nuôi dưỡng vừa giam cầm, Ngôn Dật so với chúng hạnh phúc hơn nhiều.”

“Không cần thiết.” Lục Thượng Cẩm rũ mắt xem tài liệu.

——

Ngôn Dật núp trong tủ quần áo, ôm lấy bụng nhỏ, vô thức hướng đến vật dụng tạo cảm giác ấm áp trong ổ, lim dim thϊếp đi.

Màn hình điện thoại di động bỗng sáng lên, tương phản chói mắt với sắc tối nhìn không rõ năm ngón tay nơi đây, Ngôn Dật đợi tiếng chuông vang vọng phút chốc mới ấn nghe.

“Thỏ trắng nhỏ, cơ thể khá hơn chút nào chưa?” Vẫn là cái tên Alpha gọi điện thoại nhầm kia, “Quà cho anh, nhớ ăn đấy.”

“Cảm ơn… nhưng lần sau đừng đem đến nữa. Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu, đừng tiếp tục gọi điện như vậy.” Khuôn mặt Ngôn Dật không hề có một tia cảm xúc, nhanh chóng từ chối.

Cậu cần phải ấn tắt.

Cậu chưa được dấu hiệu, bất kể là Alpha nào cũng có thể coi cậu là con mồi, hoặc bạn đời.

Cho nên bản năng không cho phép cậu vào thời điểm mang thai tiếp xúc với Alpha khác.

===================

Mỗi lần edit bộ này là tui phải kiếm chỗ nào yên tĩnh, vừa edit vừa tụng niệm trong đầu.