Quản Sự Cụp Tai

Chương 17

Chiếc BMW màu đen lái vào con đường lát sỏi bằng gỗ thông ngoại ô thành phố Trường Huy. Một dinh thự nghỉ dưỡng dành cho giới quý tộc đã được xây lên cách đây vài năm. Hàng rào trắng như tuyết bao quanh vườn hoa tulip, lâu đài của Lục gia nằm giữa hoa viên.

Tòa kiến trúc tiêu hao năng lượng thụ động cực thấp, chỗ tường ngoài được lắp đặt trang thiết bị tiện ích hiệu suất cao, giúp nhiệt độ trong nhà luôn dễ chịu.

Ngôn Dật lo lắng cuộn người trên ghế phó lái, thân hình gầy yếu lùi vào trong góc, nhìn rừng thông trước mắt, trên những quả thông là một tầng bụi cùng với từng mảng tơ nhện nhỏ. Hàng rào trắng theo phong cách Châu Âu, vài nhánh thông vô tình cạ vào kính chắn gió khi gặp ô tô.

Tất cả sự bất an trong thế giới tĩnh lặng này thoáng chốc đều phóng đại trước tầm mắt Ngôn Dật, câu sợ hãi thở gấp, tay trái không ngừng siết chặt, mơ hồ đau nhức, càng đến gần biệt thự, cảm giác ngột ngạt khó chịu càng thêm mãnh liệt.

Lục Thượng Cẩm không để ý tới sự khác thường của Ngôn Dật, hắn rất ít khi đặt lực chú ý của mình lên người cậu.

Ngôn Dật cẩn thận lấy trong túi ra một nắm cỏ khô Timothy, ăn từng chút từng chút, chỉ còn lại mộ túi thôi, phải tiết kiệm dần.

Loại này cỏ khô này mang theo mùi vị thanh đạm khiến cậu miễn cưỡng bình tĩnh.

Lục Thượng Cẩm đúng lúc liếc sang bên phải: “Em ăn cái gì vậy?”

Ngôn Dật giật mình, thành thật trả lời: “Cỏ khô Timothy, là một loại đồ ăn vặt… cho thỏ.” Cậu mang tâm trạng e sợ khi nghĩ đến việc Lục Thượng Cẩm sẽ truy hỏi về vấn đề này.

Hắn khẽ nhíu mày: “Em thích ăn nó?”

Ngôn Dật gật đầu: “Cũng tạm.”

Xe vừa đậu xuống bên ngoài trạch viện, bỗng có thứ màu nâu vàng cực lớn lao tới đây, một con chó ngao Tây Tạng lông dài vàng óng từ vườn hoa xông ra, tiếng sủa vang trời. Ngôn Dật đứng sững người, vô thức nắm lấy tay Lục Thượng Cẩm.

Bản thân cậu vốn đã lo lắng, lại rất dễ bị kinh động, tuyến thể phân hóa bậc ba duy nhất mà Ngôn Dật có thể dùng để bảo vệ bản thân hoàn toàn không dùng được, thậm chí cậu còn chẳng sánh bằng một Omega thỏ tai cụp thông thường.

Lục Thượng Cẩm cầm tay Ngôn Dật, đôi mày xoắn chặt: “Nó sẽ không cắn em.”

Hắn dắt cậu vào cửa, mỉm cười thản nhiên: “Học bộ dạng đáng thương của Nguyên Mịch? Ngày trước làm vệ sĩ sao có bao giờ thấy em nhát gan vậy đâu?”

“…” Ngôn Dật cắn môi, bất ngờ phản bác, “Lúc trước tuyến thể chưa bị tiêm thuốc mê, chê bai em yếu đuối thì đừng làm phẫu thuật đổi tuyến thể nữa?”

Lời nói buột miệng vừa thốt ra ngay lập tức khiến cậu hối hận, chán nản nhìn sang hướng khác, trạng thái lo lắng mất khống chế đã làm cậu không thể giữ được mồm miệng, đó giờ cậu chưa từng thất thố, tựa như bột trứng bị đổ đầy trong khay giấy bạc, hơi nóng thổi phồng rộp lên, cả người cậu đều trướng đến phát đau.

Lục Thượng Cẩm có chút kinh ngạc liếc nhìn cậu, đưa tay lên kéo khuôn mặt Ngôn Dật lại gần, kề sát môi cậu kiên nhẫn nói: “Nghe lời nào. Chờ chúng ta có 97% độ khớp, sau này không tách rời nữa, tôi sẽ chăm sóc, bảo vệ em. Tôi không muốn em đề cập chuyện này với cha, có nghe rõ chưa?”

Lục Thượng Cẩm buông tay ra, không muốn thể hiện sự thân mật quá mức trước mặt người nhà.

Ngôn Dật còn định nắm tay hắn, đã bị Lục Thượng Cẩm đẩy khỏi, một mình tiến vào Lục gia. Cậu nhìn bàn tay trống rỗng trong không khí, mất mát mài siết đầu ngón tay, không biết nên để vào đâu.

Nhìn bàn tay thon dài rộng ấm kia dần khuất sau tầm mắt, Ngôn Dật thu tay vào ống tay áo, lặng lẽ bước lên bậc thềm.

Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đang nằm trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, ngồi trước cửa sổ kiểu Pháp uống trà. Khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần huyền quan, ông ta bỏ qua bản nhạc đang vang lên, đứng dậy mỉm cười nhường chỗ cho Ngôn Dật tiến vào ngồi.

Một Alpha phân hóa bậc một, tuyến hình là chim cắt J1, trên người tỏa ra khí thế áp lực không quá nặng nề, tuy nhiên Ngôn Dật vì không có sự chống đỡ và bảo vệ của tuyến thể bậc ba nên đôi chân vô thức run rẩy khi phải đối mặt với hai con chim ăn thịt Alpha.

Cho dù là trên mặt giới tính hay chuỗi thức ăn, thỏ tai cụp vẫn là chủng tộc nằm dưới đáy, thậm chí không hề có sự tồn tại của Alpha trong chủng tộc này mà chỉ có Omega và Beta mà thôi. Điều đó khiến cậu sinh ra tâm lý khủng hoảng.

Trong lúc cậu lơ đễnh, Lục Thương Cẩm đã đi vào phòng thay quần áo ở nhà, cậu dường như bị dọa cho sợ, muốn đuổi theo hắn để nắm góc áo, giữa đường Lục Lẫm bỗng mở miệng gọi lại, đành phải cứng ngắc ngồi tại chỗ.

Lục Lẫm nâng tách trà ngồi đối diện Ngôn Dật, đẩy dĩa trái cây về phía cậu, “Ngôn Dật ăn trái cây đi, nhà của mình không cần khách khí.”

Đầu ngón tay cậu run lên, trong tay cầm một quả táo tây, cụp mắt không dám đối mặt với Lục Lẫm.

Lục Lẫm phóng thích một chút tin tức tố động viên, sờ tóc Ngôn Dật: “Đã nhiều năm rồi, sao vẫn cứ sợ sệt như vậy?”

Tin tức tố động viên căn bản không tạo được tác dụng trấn an với nỗi sợ từ tâm khảm, Ngôn Dật giấu tay trái ra sau lưng, nhỏ giọng trả lời: “Con… Con…”

Lục Lẫm cười nhạt: “Là chú Ngụy đã huấn luyện con quá nghiêm khắc sao? Phải nếm trái đắng gian khổ thì mới nên người, tuyến thể phân hóa bậc ba chính là phần thưởng mà con đã nỗ lực đạt tới.”

Ngôn Dật miễn cưỡng gật đầu.