Quản Sự Cụp Tai

Chương 6

Huống hồ, hắn lại đặc biệt như vậy.

Hắn đẩy ly cà phê còn ấm ra, yêu cầu trợ lý làm một ly khác.

Có điện thoại gọi tới, ghi chú là Lục Lẫm.

Lục Thượng Cẩm ấn nghe.

Alpha trung niên cất tiếng nói trầm thấp, dùng giọng điệu chất vấn ra lệnh: “Nếu lần sau cha gọi đến số này mà còn bị mày từ chối thêm một lần, vậy thì mày nên cút khỏi Lục gia, cha không có đứa con trai như mày.”

Lục Thượng Cẩm hít một hơi, hờ hững nghe, ừ một tiếng: “Rất bận.”

Bên kia điện thoại Lục Lẫm hạ tối hậu thư ——

“Nếu cuối tuần này cha không thấy mày mang Ngôn Dật trở về, vậy thì không cần vào nhà nữa.”

Lục Thượng Cẩm xoa huyệt thái dương: “Omega quý tộc thế gia cực kì nhiều, lấy ai chẳng giống nhau. Con và Ngôn Dật đã sớm chia tay, độ phù hợp không cao, rất mệt mỏi.”

Thanh âm của Lục Lẫm bỗng trở nên phẫn nộ cáu kỉnh: “Loại cấp bậc Omega đó nói vứt là vứt được à? Nếu mày có thể mang một Omega cấp bậc tương đương trở về, cha sẽ không nhiều lời nữa.”

Sự kiên trì của Lục Thượng Cẩm sắp bị mài mòn hết, hắn lười biếng lạnh lùng nói: “Em ấy là thỏ, tỷ lệ thụ thai giữa chúng con là 15%, mà xác suất để sinh ra một Alpha xuất sắc chỉ có một phần năm, thật đáng tiếc nếu em ấy không thể sinh cho cha một đứa cháu Alpha mạnh mẽ, ngược lại sinh ra một con thỏ Omega vô dụng khác thì sao nhỉ? Đời sau của Lục Gia không cần dựa vào một Omega, tự con còn cơ hội, không cần nhắc đến nữa.”

Nói xong lời cuối cùng, Lục Lẫm cơ hồ tức đến nổ phổi, tiếng gào thét trong điện thoại mơ hồ, Lục Thượng Cẩm bật ngắt âm, ném điện thoại di động sang một bên.

Áp lực không ngừng từ người cha này càng khiến hắn thêm bài xích Ngôn Dật, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn kia, Lục Thượng Cẩm đều cảm thấy cực kỳ buồn bực.

——

Ngôn Dật dựa vào cửa phòng bệnh lạnh băng ngủ quên, đột nhiên giật mình vì tiếng điện thoại đánh thức.

Thỏ quá dễ bị kinh sợ.

Ngôn Dật thẫn thờ nâng điện thoại di động, hô hấp dồn dập, nhịp tim tăng cao, tiếng rung của di động bình thường đối với cậu mà nói giống như đạn hạt nhân nổ tung, cả người run rẩy điều chỉnh 3 phút mới khôi phục bình thường.

Màn hình đã tắt rất lâu rồi, vừa mở ra liền trông thấy một tin nhắn.

“Đêm nay về nhà hơi muộn.”

Lỗ tai thỏ mềm nhũn run rẩy, Ngôn Dật nuốt ngụm nước bọt, như nhận được lệnh triệu tập từ tòa án, cậu nơm nớp lo sợ, dự đoán hình phạt nào đang chờ đợi cậu sau tin nhắn ngắn gọn kia.

Cậu không muốn lại bị trói vào máy, cắm gậy mát xa tra tấn suốt 12 tiếng đồng hồ, đau đớn trong phòng tạm giam không có ánh đèn khiến cậu vô cùng sợ hãi.

Lý do của sự trừng phạt bi thảm này, vẻn vẹn chỉ vì lúc ở trên giường cậu đã nhỏ giọng hỏi hắn một câu: “Cẩm ca, anh có thể đánh dấu em không?”

May mà tin nhắn không hề nhắc đến thương tích của Nguyên Mịch, tâm tình Ngôn Dật mới thoáng buông lỏng đôi chút. Lục Thượng Cẩm tựa hồ cũng không quá thích Nguyên Mịch, tình cảm chân chính không phải như vậy, Ngôn Dật đã từng được nắm giữ qua, ký ức vẫn chưa phai nhòa.

Cậu vui mừng vì Nguyên Mịch không có được sự sủng ái quý giá đó, cho nên bỏ xuống sự ghen ghét của mình.

Nửa giờ sau, Ngôn Dật trở về biệt thự, đổi đồng phục quản sự, vết thương trên mu bàn tay không nghiêm trọng lắm, so với những lỗ đạn trên người thì đây chỉ tính là một vết thương nhẹ và nông, cậu tìm một miếng băng cá nhân dán vào, kỳ thực vết thương đã không còn chảy máu, nhưng dán lên khiến cậu có cảm giác an toàn hơn, vết thương được áo giáp bảo vệ, thời điểm chạm vào vật cứng sẽ không quá đau đớn.

Cậu rửa sạch rau củ chuẩn bị cho bữa tối, liếc mắt nhìn đồng hồ thủy tinh, đã điểm ba giờ chiều.

Lục Thượng Cẩm bảo hôm nay về muộn, Ngôn Dật tính toán thời gian một chút, từ trong mớ rau lấy ra một củ cà rốt, nép vào ghế sô pha, chọn một đĩa CD xem phim.

Đây là bộ phim cũ mấy năm trước, Lục Thượng Cẩm từng dẫn cậu đến rạp chiếu phim xem, Ngôn Dật lấy ra nhấm nháp lại, ảo tưởng người bên cạnh vẫn còn ở đây, âu yếm nắm lấy đầu ngón tay cậu hôn xuống, lại hôn một chút lên lỗ tai thỏ mẫn cảm đầy mạch máu. Ngôn Dật khi ấy sẽ nhạy cảm co rụt người, nhưng vẫn rất mê mẩn, không nhịn được chui vào trong lòng của Lục Thượng Cẩm, ngẩng mặt hôn lên khóe môi của hắn, thẳng thắn biểu lộ nũng nịu: “Tiên sinh, em thích như vậy lắm.”

Nội dung trong phim cảm động, tai thỏ mềm mại thỉnh thoảng vểnh lên gạt đi nước mắt, miệng gặm cắn củ cà rốt giòn ngọt.

Ăn xong hết một củ cà rốt, cậu nhỏm dậy từ trong ghế sô pha, bỏ CD vào sâu trong ngăn kéo bí mật, đè cuốn sổ ghi chép lên trên, sau đó mới yên tâm đi chuẩn bị bữa tối.

Chân chạm đến huyền quan bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa kêu vang, Lục Thượng Cẩm hiếm khi tự mình mở cửa tiến vào, mang theo một thân khí lạnh.

Tại sao hôm nay hắn lại trở về sớm vậy, bữa tối còn chưa bắt đầu chuẩn bị.

Ngôn Dật hơi chột dạ, ném ngọn cà rốt sót lại vô túi, hoang mang tiến gần nhận lấy áo khoác của Lục Thượng Cẩm.

Lục Thượng Cẩm lại một bên đổi giày một bên lấy hộp quà màu đen từ trong túi ra ném cho Ngôn Dật.

Ngôn Dật ôm hộp quà nhỏ không biết làm sao, lỗ tai thỏ giương lên, muốn nghe ngóng một chút xem bên trong là thứ gì, chần chừ nửa ngày, cậu nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh cho em sao?”

Lục Thượng Cẩm hờ hững ừ một tiếng, ngồi phịch xuống ghế sô pha: “Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật của em.”

Một câu nói không mặn cũng không nhạt lại như dòng suối ngọt, chảy xuống khe nứt khô hạn lâu ngày, làm ẩm những hạt giống khô héo yếu ớt chui từ dưới đất lên, từ từ một chồi non xanh nhạt xuất hiện, sinh sôi nảy mầm, lại nở ra một đóa hoa hồng phấn nho nhỏ đáng yêu.

“Sinh nhật hôm nay.” Ngôn Dật nghẹn ngào.

Không sao cả, hắn còn nhớ, chỉ từng này thôi cũng đủ khiến lòng cậu âm thầm vui sướиɠ.

Đã rất nhiều năm rồi cậu không nhận được quà.

Ngôn Dật cong mắt, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng, bàn tay mở quà mấy lần đều lộn xộn, cậu cố gắng biểu hiện bình tĩnh, bởi vì Cẩm ca không thích cậu có những cử chỉ quá lố.

Cậu gỡ được một bên, hỏi: “Là ống giảm thanh mới của Đức? Hay kính bắn tỉa? Hoặc là nòng súng bạch kim chín tấc của Anh không còn sản xuất nữa?”

Hộp quà bên trong là một chiếc ghim cài áo cà rốt, tỏa sáng lấp lánh.

Thời gian ngưng đọng vào giây phút cậu nhìn thấy món quà trong hộp, Ngôn Dật nâng nó sững sờ một lúc lâu.

Lục Thượng Cẩm lười biếng mở phim lên xem, thuận miệng nói: “Nhà thiết kế chỉ làm một món này, là kiểu độc nhất vô nhị.”

Đương nhiên cho dù bày bán hàng loạt, thì họ cũng không thể chọn cái kiểu mẫu quái dị như thế được.

Hắn không hiểu thẩm mỹ của nhóm Omega, cũng không biết thứ này mang ý nghĩa gì, có lẽ chỉ có thể bán cho giống Omega thỏ tai cụp yếu ớt.

Ngôn Dật ghim cài ngực vào đồng phục chấp sự của mình, nâng chiếc hộp màu đen nói lời từ tận đáy lòng: “Em rất thích.”

Lục Thượng Cẩm gật đầu: “Tôi đói bụng, em làm cơm đi.”

“Bây giờ làm.” Ngôn Dật không ngừng cúi đầu nhìn cài áo cà rốt trước ngực, lỗ tai thỏ ửng đỏ nóng lên, cố gắng khắc chế tâm tình vui vẻ mà ai nhìn cũng thấy được của cậu.

“Cảm ơn anh, Cẩm ca.” Ngôn Dật không nhịn được nói cảm ơn, đuôi thỏ khẽ nâng lên trong lớp quần quản sự thành một cái bọc nhỏ.

Lục Thượng Cẩm hơi nheo mắt, chậm rãi nói: “Đi làm đi.”

===============

Cúp Kim Kê: là cúp trao cho giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Giải Kim Kê bắt đầu được trao cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981.