Lục Thượng Cẩm liếc nhìn Ngôn Dật.
Một cái liếc mắt thôi đã có thể khiến Ngôn Dật như con chim nhỏ sợ cành cong hai chân nhũn ra, Lục Thượng Cẩm chính là nắm giữ loại năng lực này, ánh mắt của hắn có sức uy hϊếp gấp mười lần so với khẩu UMP9.
Chiếc mũi đỏ của cậu run lên, theo bản năng lùi về phía sau để tránh thương tổn.
Lục Thượng Cẩm ném điện thoại di động cho Ngôn Dật: “Gọi xe cứu thương.”
Ngón tay của Ngôn Dật run bắn suýt chút nữa không cầm được, điện thoại rơi trước ngực cậu, đập vào xương quai xanh mỏng manh, cậu không để ý tới đau đớn, yên lặng bấm số, thấp giọng nói: “Vâng, có một Omega chưa thức tỉnh phân hóa tế bào tuyến thể, hình như là nứt xương, hoặc gãy xương.”
Cậu vừa gọi điện thoại vừa nhìn Lục Thượng Cẩm, Omega vốn yếu đuối, Omega chưa thức tỉnh phân hóa tế bào tuyến thể càng khó đỡ nổi một đòn, y choáng váng vì đau nhức, yếu ớt duỗi tay về phía Lục Thượng Cẩm.
Lục Thượng Cẩm cúi người ôm Nguyên Mịch, thả tin tức tố trấn an, để Omega đang đau đến tan nát cõi lòng an tĩnh chút đồng thời lau nước mắt cho cậu ta.
Nguyên Mịch giống như tìm kiếm sự an ủi, chui vào trong l*иg ngực Lục Thượng Cẩm, cánh tay trắng nõn ôm chặt cổ hắn, hoảng sợ phóng thích tin tức tố ra khắp nơi, nghẹn ngào cầu xin Lục Thượng Cẩm ôm mình chặt hơn.
Antifan trên weibo chế nhạo Nguyên Mịch không có kỹ năng diễn xuất, danh hiệu ảnh đế hữu danh vô thực. Nhưng Ngôn Dật cảm thấy kỹ xảo của cậu ta rất tốt, nếu tế bào tuyến thể được đánh thức, có khi phải treo trên cổ ba cái cúp kim kê(*) cũng nên, cần đưa đoạn ghi hình này lại cho antifan của cậu ta xem, bôi đen cũng có thể chuyển hướng.
Ngôn Dật lặng yên nhìn bọn họ, bác sĩ phía đầu kia cặn kẽ hỏi rõ sự tình: “Tình huống của người bệnh như thế nào, để chúng tôi cho người…”
“Không cần đâu, chết rồi.” Ngôn Dật cúp điện thoại đặt lên bàn, kéo thẳng cổ áo chấp sự nhăn nheo, chậm rãi bước tới, đỡ lấy Omega nghẹn ngào nhũn người trong tay Lục Thượng Cẩm, cậu hờ hững lễ phép nói, “Xin lỗi tiên sinh, tôi sẽ xử lý, ngài có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Lịch trình của Lục Thượng Cẩm sắp xếp dày đặc, không có thời gian ở lại với Omega bị thương, hắn lưu luyến giao Nguyên Mịch sắc mặt trắng bệch cho Ngôn Dật, thấp giọng cảnh cáo: “Lúc trở về chúng ta sẽ nói đến hình phạt.”
Ngôn Dật ôm ngang người Nguyên Mịch, nhàn nhạt đồng ý: “Được thưa tiên sinh.”
Lục Thượng Cẩm cầm áo khoác lái xe rời khỏi nhà, trong biệt thự trống trải và yên tĩnh chỉ còn lại hai Omega.
Nguyên Mịch đã lĩnh giáo được vị quản sự Omega cuồng bạo này, lúc bị cậu ôm lên, y dường như quên mất đau đớn từ xương đùi, cứng ngắc không dám nhúc nhích, thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cao ngạo lúc nãy tan thành mây khói, Nguyên Mịch như con gà bị vặt lông, tin tức tố kinh hãi càng lúc càng mất kiểm soát tràn đầy cả phòng, đâu đâu cũng là mùi hoa diên vĩ.
Ngôn Dật ôm cậu ta ra khỏi biệt thự, sắc mặt lạnh nhạt, giống đang ôm một đống quần áo cũ, thờ ơ như thể sắp ném cậu ta vào thùng rác bất kì lúc nào.
Nguyên Mịch hoàn toàn ủ dột, đe dọa Ngôn Dật bằng chút hơi tàn mỏng manh cuối cùng: “Mày chờ đó, Cẩm ca sẽ gϊếŧ chết mày.”
Ngôn Dật mắt nhìn thẳng, khóe miệng lịch sự nâng lên một vòng cung nhỏ: “Đó là chuyện giữa chúng tôi.”
Nếu như Lục Thượng Cẩm nguyện ý chạm vào cậu, cho dù là trừng phạt cũng được, Ngôn Dật sẵn sàng chấp nhận nó.
Nguyên Mịch chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, đôi chân dài nhỏ trắng nõn nổi lên một lớp da gà, chỗ nứt xương xanh tím bầm dập, y cắn môi cười lạnh: “Mày là loại Omega mà anh ấy từng chơi bời qua đúng không, mong ngóng tình cũ không rủ cũng đến sao? Cứ bám dính lấy anh ấy không buông, vứt bỏ toàn bộ mặt mũi của bản thân vì mục đích gì?”
Ngôn Dật nhíu mày, con ngươi màu xám nhạt ẩn chứa vẻ điềm tĩnh u sầu.
“Còn cậu thì mong muốn gì? Tài nguyên, chỗ dựa, hay là thèm nhỏ dãi tin tức tố phân hóa bậc hai của hắn?” Ngôn Dật cụp mắt nhìn chằm chằm cậu ta, “Nếu cậu chỉ đơn giản muốn làʍ t̠ìиɦ, thì tôi cũng có thể làm điều tương tự khiến cậu kêu gào thảm thiết như hôm nay đấy.”
Toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt Nguyên Mịch trắng xanh lẫn lộn, mắt thường cũng có thể nhìn rõ.
Ngôn Dật không muốn phí lời với y nữa, thân hình thon dài hơi cong lên, hai chân chùng xuống, giống như một viên đạn bắn ra, mang theo Nguyên Mịch nhảy lên nóc biệt thự, từ trên cao nhanh chóng lao người qua lại giữa những mái nhà trong hoa viên.
Nguyên Mịch bị ép nắm chặt cổ áo Ngôn Dật, nhìn mặt đất bằng phẳng lúc gần lúc xa chợt thấy buồn nôn, sợ hãi liếc thái độ bình tĩnh của Ngôn Dật.
Omega này… Tế bào tuyến thể đã phân hóa, cấp độ không rõ.
Xác xuất để tế bào tuyến thể của một Omega phân hoá là cực kì nhỏ, phải dựa vào tin tức tố của Alpha kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu Omega nào đó phân hóa tế bào tuyến thể bậc một, vậy thì cho dù xuất thân kém cỡ nào, tướng mạo xấu xí đến đâu, cũng đều trở thành đối tượng mà nhóm Alpha tinh anh tranh đoạt tỏ tình.
Vì nó tượng trưng cho huyết thống cao quý của Omega ưu tú và xuất sắc, là món quà tối thượng mang gen mạnh mẽ trao cho thế hệ tương lai.
Nguyên Mịch câm nín, không còn dám lỗ mãng.
Cậu ta và Omega thỏ dũng mãnh này căn bản không cùng đẳng cấp, đối phương có thể chính là một trong một triệu tinh anh Omega chọn ra.
“Anh… Tên gì?” Nguyên Mịch hoài nghi hỏi dò.
“Ngôn Dật.” Cậu đáp.
Nguyên Mịch trợn to mắt, khó tin nhìn Ngôn Dật thật lâu.
Trong truyền thuyết, Lục Thượng Cẩm chỉ thật tâm bảo vệ duy nhất chính cung phu nhân của mình nhiều năm, Ngôn Dật.
Vậy mà cậu lại ở nhà hắn làm quản sự.
Sau ba ngày, Lục Thượng Cẩm không trở về biệt thự, Ngôn Dật nhận nhiệm vụ mới —— hầu giường cho tình nhân của Lục Thượng Cẩm.
Đây là một loại nhục nhã không thốt nên lời, Ngôn Dật tắt màn hình di động, dựa vào phòng bệnh vip bên ngoài, ngồi xổm, châm thuốc.
Hắn thực sự đủ tàn nhẫn.
Lục Thượng Cẩm ngồi trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, hắn mới vừa kết thúc video hội nghị, trong tay là ly cà phê nhiệt độ ấm áp, trợ lý đưa hình chụp của thỏ nhỏ cho hắn, cậu đang ngồi xổm trước cửa phòng bệnh ngậm đầu thuốc lá, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đất, cô đơn và thê lương.
Đầu ngón tay hắn vuốt ve thỏ nhỏ trong bức ảnh, Lục Thượng Cẩm châm lên một điếu thuốc.
Độ khớp của bọn họ chỉ có 75%, liên kết chỉ dựa vào tình yêu để chống đỡ, chia tay là chuyện sớm muộn, một Alpha tế bào tuyến thể phân hóa bậc hai như hắn, đối mặt với sự cám dỗ thế giới bên ngoài là điều không thể đếm xuể, nếu như hắn lấy một Omega có độ khớp không quá 80% về ở chung, nhìn tình cảm giữa hai người theo thời gian dần trở nên lãnh đạm, chính là một cuộc hôn nhân buồn tẻ làm sao.
Yêu.
Thỏ tai cụp kia vừa lãng mạn lại biết chăm sóc, khi cậu cầm trên tay khẩu Uzi nhiều màu sắc, trong miệng ngậm một cành hồng nở nụ cười với hắn, có thể khiến bất cứ Alpha nào tim đập thình thịch.
Nhưng điều mệt mỏi là bên cạnh hắn lúc nào cũng có những Omega với độ khớp tin tức tố vượt quá 80%, làm cho Lục Thượng Cẩm cảm thấy càng thêm thoải mái, huống chi còn có độ khớp 85%, 90% thậm chí là Omega mê người với độ khớp cao hơn nữa tung cành ô-liu với hắn. Alpha là động vật phụ thuộc vào tin tức tố, sẽ chẳng có Alpha nào vì tình yêu mà bỏ qua Omega phù hợp với mình.