Tia nắng sớm lọt qua khe hở bức rèm chiếu sáng căn phòng tối tăm.
Kỷ Hành vẫn nhắm mắt nằm yên trên giường, chỉ vô thức vươn mỗi cánh tay sang bên cạnh. Bất ngờ cậu chạm vào một thứ gì đó ấm áp và mềm mại, chính cảm giác này khiến cậu choàng tỉnh.
Kỷ Hành chầm chậm quay đầu nhìn sang bên cạnh, ngay lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc trong giấc mơ đêm qua. Hạ Minh Thầm đang nằm đó, chỉ cách mình trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc đó, cả người Kỷ Hành cứng đờ.
Sao lại như thế này?
Giấc mộng này sao lại dài vậy?
Lần đầu tiên gặp loại giấc mơ thế này đã đành, thế mà còn có cả phần hai...
Nhưng rất nhanh sau đó Kỷ Hành cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Ánh sáng mờ tối trong phòng, mùi mộc hương thoang thoảng, cảm giác vải ga giường dưới ngón tay; mọi thứ xung quanh quá chân thật đến từng chi tiết, thật đến mức không giống như đang trong mơ.
Nhất là khi Kỷ Hành rón rén bước xuống giường, một cơn đau từ nơi thầm kín trên cơ thể truyền tới, càng chứng minh đây không phải là trong mơ.
Kỷ Hành thất kinh, đầu óc chỉ còn một mảng trống rỗng.Cậu thậm chí không kịp nhìn nhận rõ ràng mọi thứ trước mắt rốt cuộc là thế nào, đã hoảng hốt cúi xuống vơ đống quần áo bừa bãi trên sàn, không quan tâm mặt trái hay mặt phải, chỉ vội vàng mặc lên người rồi chạy biến.
Vì quá hoảng nên Kỷ Hành đã lấy nhầm quần của Hạ Minh Thầm mà không biết.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tối qua, rõ ràng cậu còn ở trong phòng của mình mà sao khi tỉnh dậy lại ở trên giường của Hạ Minh Thầm?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ giống như trong phim, cậu bị ai đó bỏ thuốc?
Nhưng ai lại đi bỏ thuốc cậu, một thằng con trai để đưa lên giường Hạ Minh Thầm?
Sau khi rời khỏi phòng của Hạ Minh Thầm, Kỷ Hành đi thang máy lên tầng của mình mà trong lòng vẫn thấy hoảng loạn, vì vậy dọc đường cậu không nhận ra cách trang trí của khách sạn này hoàn toàn khác với khách sạn nơi cậu ở tối qua.
Chỉ khi dừng trước cửa phòng 419, nơi cậu ở trước đây, Kỷ Hành mới nhận ra màu cửa không đúng.
Đây không phải là khách sạn cậu ở tối qua!
Chẳng lẽ đêm qua có ai đó đã bắt cóc cả cậu và Hạ Minh Thầm đến một khách sạn khác, còn bỏ thuốc họ, chỉ để cho họ ngủ với nhau một giấc? Vô lý, thật sự vô lý.
Kỷ Hành đứng trước cửa phòng, miên man suy nghĩ, cuối cùng vẫn rối loạn.
Cách giải thích hợp lý nhất mà cậu có thể nghĩ đến là: Đây vẫn là trong mơ, chỉ là một giấc mơ quá chân thật.
“Xin chào, xin hỏi có phải quý khách quên mang thẻ phòng không ạ?" Tiếng của nhân viên khách sạn vang lên từ phía sau cậu.
"Không…" Kỷ Hành theo phản xạ trả lời, rồi vô thức đưa tay sờ vào túi quần, lúc này mới nhận ra cái quần đang mặc không phải của mình.
Thực ra nhìn kỹ lại, cái áo phông màu hồng nhạt cậu đang mặc cũng không ổn.
Nó đúng là áo của cậu nhưng cậu vốn không mang theo nó đến đoàn phim này. Lúc nãy chỉ chăm chăm nghĩ đến việc rời đi, cậu thấy quen mắt nên mới nhặt lên mặc vào luôn.
Cùng với chiếc áo thun, cậu còn nhặt lên chiếc ba lô nhung đang nằm trên thảm.
Ba lô... đúng rồi, suýt nữa thì quên mất ba lô.
Kỷ Hành mở ba lô ra, nhanh chóng tìm thấy thẻ phòng bên trong, nhưng số phòng trên thẻ không phải là 419, mà là 819. cậu cầm thẻ phòng mà sững sờ tại chỗ, không biết nên đi về hướng nào.
“Thưa quý khách, quý khách cần trợ giúp gì không ạ?" Nhân viên khách sạn đã nhận ra sự khác thường của Kỷ Hành. Anh ta nói gì đó vào bộ đàm, rồi quay lại hỏi Kỷ Hành: "Quý khách, anh ở phòng 419 phải không ạ?”
Hiển nhiên, dáng vẻ bối rối của Kỷ Hành khiến nhân viên khách sạn hiểu nhầm. Vừa nãy, anh ta có lẽ đã gọi bảo vệ, vì Kỷ Hành thoáng thấy bóng người mặc đồng phục bảo vệ đang tiến đến từ cuối hành lang.
Lúc này, Kỷ Hành bình tĩnh để suy nghĩ được nữa, theo bản năng cậu chọn cách tránh khỏi rắc rối. Cậu cầm thẻ phòng giơ lên cho nhân viên xem, nói: "Tôi ở phòng 819, vừa rồi đi thang máy nhầm tầng."
Nhân viên nhìn thấy thẻ phòng trên tay cậu cũng dịu giọng lại.
Kỷ Hành không nán lại thêm, vội vàng cầm thẻ đi đến phòng 819. Cửa phòng mở ra sau tiếng bíp của hệ thống điện tử. Do dự giây lát trước cửa cậu mới lấy hết can đảm bước vào.
Bất ngờ phát hiện đây đúng là phòng của mình.
Trong phòng có chiếc vali của cậu, trên bồn rửa tay có đồ dùng cá nhân của cậu, trong tủ quần áo treo đồ của cậu.
Chẳng lẽ giấc mơ vẫn còn đang tiếp diễn?
Giấc mơ này quá chi tiết, thậm chí cậu vẫn còn có thể cảm nhận được vài chỗ trên cơ thể đang khá khó chịu.
Tuy Kỷ Hành là người đồng tính, nhưng cậu chưa từng yêu đương, càng không thể có những trải nghiệm như vậy trong đời thực.
Nhưng mặc dù vậy, cậu có tìm hiểu trên mạng, nên vẫn nắm được kiến thức cơ bản và vệ sinh sinh lý.
Trước đây, thỉnh thoảng cậu cũng mơ thấy những giấc mơ kiểu này, nhưng chúng luôn mơ hồ, một vài đoạn không rõ ràng. Nhưng khó tin là, giấc mơ lần này không chỉ cụ thể, chi tiết, thậm chí cảm giác để lại cũng rất chân thật.
Tạm bỏ qua mối bận tâm trong lòng, Kỷ Hành đi tắm rửa, tiện thể kiểm tra cơ thể, khi thấy trên người không có vết thương nghiêm trọng nào, cậu mới yên tâm.
Chỉ có điều từ lúc tỉnh dậy, bụng cậu cứ thấy khó chịu, nghĩ rằng có lẽ do tối qua hoạt động quá mạnh mẽ nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Khi đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc giấc mộng kỳ lạ này, một tờ thông báo trên bàn có tiêu đề khiến Kỷ Hành chú ý: "Diễn Viên Đặc Huấn".Đây có lẽ là tên của một chương trình… còn có vẻ quen quen.
Mình đã thấy nó ở đâu nhỉ?
Kỷ Hành cau mày suy nghĩ một lúc, rồi tròn mắt sững sờ!
Đây chính là tên của chương trình tống nghệ trong câu chuyện đồng nhân mà cậu đọc đêm qua!
Trong câu chuyện đó, cậu và Hạ Minh Thầm cùng tham gia chương trình "Diễn Viên Đặc Huấn". Hạ Minh Thầm là một người hướng dẫn nghiêm khắc, còn anh là học viên mờ nhạt.
Ngày đầu tiên tham gia, đoàn phim đã tổ chức một bữa tiệc để mọi người làm quen. Hai người uống quá nhiều, cuối cùng không hiểu sao lại thành ra lăn giường cùng nhau.
Khi đọc đến tình tiết này, Kỷ Hành còn thầm phê bình: làm gì có chương trình nào lại tổ chức tiệc vào ngày nhập đoàn? Rõ ràng tác giả chỉ cố tình sắp đặt để hai người xảy ra chuyện đó.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tình tiết vô lý đó lại xảy ra thật!
Không ngờ rằng mình đã rơi vào câu chuyện đồng nhân văn "Tình yêu điên cuồng của Ảnh đế bá đạo" đó!
Kỷ Hành cầm tờ thông báo trong tay, cảm thấy ớn lạnh.
Nếu cậu tiếp tục ở trong thế giới này, thì kế tiếp, giống như trong truyện, cậu sẽ bị Hạ Minh Thầm hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, không hề kiêng nể mà làm này làm kia với cậu... Nghĩ đến đây, Kỷ Hành không khỏi rùng mình.
Cậu là người nhút nhát, lại sợ đau nữa chứ.
Cậu không chịu nổi những tình tiết trong câu chuyện đó đâu.
Sau nửa giờ lo lắng trong phòng, cuối cùng Kỷ Hành quyết định chủ động tự cứu mình. Câu chuyện mới chỉ bắt đầu, trong truyện Hạ Minh Thầm vẫn chưa có tình cảm "vặn vẹo" đó với cậu, cậu hoàn toàn có thể ngăn cản mọi thứ xảy ra.
Nếu Kỷ Hành nhớ không nhầm, nguyên tác nói rằng cậu tỉnh dậy từ trong vòng tay của Hạ Minh Thầm, sau đó hai người còn động chạm âu yếm. Nhưng hôm nay cậu tỉnh dậy trước, còn lén trốn về phòng mình, điều này chứng tỏ cốt truyện có thể thay đổi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hành cảm thấy khá hơn.
Nghĩ một cách tích cực hơn, có lẽ tối qua Hạ Minh Thầm uống quá nhiều, hôm nay tỉnh lại có khi sẽ chẳng nhớ gì.
Dù sao, trong thực tế thì đàn ông say rượu rất khó có thể "lên" được, nhưng trong phim và tiểu thuyết thì khác; nhân vật chính không chỉ có thể làm rất nhiều việc sau khi say rượu, mà còn thường "mất trí nhớ" đột ngột.
Nếu là người bình thường, tỉnh dậy thấy có gì không ổn, chắc chắn sẽ đi kiểm tra, nhưng Hạ Minh Thầm là một ảnh đế, anh ấy chắc chắn sẽ không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài đâu đúng không?
Kỷ Hành càng nghĩ càng thấy lạc quan, suýt nữa tự thuyết phục được mình thành công.
Cùng lúc đó, ở trong phòng kia, Hạ Minh Thầm cũng mở mắt.
Khi nhận ra khung cảnh trong phòng anh có chút ngạc nhiên .
Anh vòng tay qua chỗ bên cạnh, đầu ngón tay tìm kiếm cơ thể mềm mại, ngoan ngoãn tối qua. Nhưng chỉ có trống không.
Nếu không phải vì chiếc giường lộn xộn và quần áo vương vãi trên sàn, anh đã cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hạ Minh Thầm đứng dậy, đi tới bàn, nhặt lên tờ thông báo, ánh mắt dừng lại khá lâu ở dòng chữ "Diễn Viên Đặc Huấn".
Sau đó, như nhớ ra điều gì, anh bước nhanh đến cạnh giường, cầm lên một chiếc hộp nhỏ. Đó là một hộp bαo ©αo sυ đã bị mở ra một góc, nhưng thứ bên trong lại vẫn còn nguyên.
Tối qua anh thiếu kiên nhẫn lẫn có phần mất kiểm soát, vậy mà lại...
Hạ Minh Thầm chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ đó một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.
-
Bên kia.
Kỷ Hành vừa mới trấn an bản thân xong thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe vậy cậu chợt hoảng hốt, rồi bước nhẹ chân đi tới cửa mà không dám lên tiếng, sợ rằng ngoài kia Hạ Minh Thầm đến tìm. Nhưng hóa ra ngoài kia vang lên tiếng của trợ lý Tiểu Lâm, cậu mới thở phào mở cửa."Kỷ ca, cậu mới dậy à? Sao lâu vậy mới mở cửa?" Tiểu Lâm hỏi."Ừm..." Kỷ Hành đáp lời một cách lơ đãng, tâm trí vẫn còn rối rắm.
"Cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm."
"Không... không có gì."
Kỷ Hành hơi chột dạ, sợ Tiểu Lâm nhìn ra điều gì bất thường. Cậu vội nghĩ cách lảng tránh, định đi vào nhà tắm giả vờ rửa mặt để né tránh Tiểu Lâm. Nhưng không ngờ, Tiểu Lâm đã nhanh mắt phát hiện ra chiếc quần lạ lẫm trong phòng.
"Kỷ ca, sao cậu có cái quần như thế này? Trông không giống phong cách của cậu cho lắm."
Kỷ Hành thường thích đồ màu nhạt, hiếm khi mặc đồ tối màu, đặc biệt là những bộ quần áo được thiết kế may đo khéo léo như chiếc quần này.
"Tôi.." Kỷ Hành vốn không giỏi nói dối, bị Tiểu Lâm hỏi cũng đủ khiến cậu lúng túng.
Tiểu Lâm nhìn chiếc quần, rồi nhìn lại khuôn mặt ngày càng đỏ lên của Kỷ Hành, ánh mắt trở nên phức tạp hơn.
"Kỷ ca, tối qua..." Tiểu Lâm đứng ở cửa nhà tắm, nhìn Kỷ Hành trong gương, bỗng nhận ra trên cái cổ trắng nõn của cậu có hai vết đỏ lờ mờ. Những dấu vết này phần lớn đã bị áo thun che khuất, nhưng Tiểu Lâm vẫn nhanh chóng nhận ra đó là dấu gì.
Không thể tin nổi!
Kỷ Hành vốn là nghệ sĩ hiền lành, thật thà nhất trong công ty, làm sao có thể xảy ra tình huống này ngay ngày đầu tiên vào đoàn?
Kỷ Hành cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Lâm, thấy ngượng chín cả mặt bèn vội vàng đóng cửa nhà tắm lại. Cậu chưa từng trải qua tình huống tương tự như thế này, giờ còn bị người khác phát hiện ra, xấu hổ muốn chết.
"Kỷ ca, có phải tối qua anh uống nhiều quá không?" Tiểu Lâm dù gọi cậu là "ca", nhưng cậu ta vốn chỉ nhỏ hơn Kỷ Hành một tháng. Với tính cách của Tiểu Lâm thì thực ra trong lòng cậu ta luôn coi Kỷ Hành như em trai, nên khi xảy ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của Tiểu Lâm là muốn bảo vệ Kỷ Hành: "Cậu đừng ngại, nếu có chuyện gì thật sự xảy ra thì cứ nói với tôi, đừng chịu đựng một mình."
Điều Kỷ Hành muốn làm nhất lúc này là rời khỏi chương trình tránh gặp Hạ Minh Thầm. Nhưng anh nhớ rằng trong câu chuyện gốc, hợp đồng của mình với công ty là một "hợp đồng nô ɭệ", nếu vi phạm cậu sẽ không thể nào gánh nổi tiền đền bù, nên dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể chủ động rời đi.
Đến nước này, anh chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Cậu không biết thế giới này sẽ kéo dài đến khi nào, nhưng nếu hành động bừa bãi mà để lại hậu quả lớn, dẫn đến nợ nần chồng chất, rồi không thể quay trở về thế giới cũ, tình hình sẽ càng khó khăn hơn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Kỷ Hành quyết định kể mọi chuyện cho Tiểu Lâm.
Dù là từ kinh nghiệm trước đây tiếp xúc, hay là trong cốt truyện của cuốn văn đồng nhân này, người trợ lý Tiểu Lâm của cậu luôn luôn là người đáng tin. Mà Kỷ Hành biết, chỉ với đầu óc của mình thì việc thay đổi hướng đi của câu chuyện chắc chắn sẽ rất khó, nhưng nếu có Tiểu Lâm giúp đỡ có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn chăng.
Quả thật lúc này cậu rất cần được giúp đỡ.
"Tối qua tôi uống nhiều quá, rồi ngủ lại trong phòng của Hạ lão sư." Kỷ Hành nói.
"Thảo nào tôi thấy cái quần này quen quen, hóa ra là của anh ấy." Tiểu Lâm lúc này không biết phải phản ứng ra sao, sợ rằng nếu tỏ ra quá hoang mang sẽ làm Kỷ Hành lúng túng, nên cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Hai người... cậu và Hạ lão sư đang quen nhau à?"
“Không có.” Kỷ Hành nhìn về phía Tiểu Lâm, ánh mắt đầy bất lực: “Cậu giúp tôi được không?”
“Giúp thế nào? Cậu muốn anh ta chịu trách nhiệm không?” Tiểu Lâm hỏi.
“Tôi không cần anh ta phải có trách nhiệm, chỉ cần coi như không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất.”
“Có phải anh ta đã ép buộc cậu không?” Tiểu Lâm cẩn thận hỏi.
Kỷ Hành rất xấu hổ, lảng tránh ánh mắt của Tiểu Lâm, đáp: “Chúng tôi đều quá chén, không có chuyện ép buộc gì hết, nhưng tôi không muốn người khác biết, cũng không muốn có liên quan gì đến anh ta.”
Tiểu Lâm trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: “Cậu có muốn nói với Ngô ca không?”
Anh Ngô là người đại diện của Kỷ Hành, là một kẻ rất coi trọng tiền bạc, người đó sẽ không giúp cậu.
“Đừng, tôi không muốn có thêm người biết.” Kỷ Hành nói.
Tiểu Lâm gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Hôm nay Kỷ Hành còn phải ghi hình, nhưng lúc này cậu rõ ràng không thích hợp. Tiểu Lâm cần phải cố gắng trấn an Kỷ Hành, đảm bảo lúc quay không có gì bất ngờ xảy ra.
Còn nếu sự việc trở nên ầm ĩ, với thái độ khó dự đoán của Hạ Minh Thầm, chỉ sợ Kỷ Hành có khi không thể trụ lại ở trong giới này nữa.
Với lại chờ Kỳ Hành bình tĩnh lại rồi tiếp tục bàn bạc cũng không muộn.
Tiểu Lâm tìm ít kem che khuyết điểm, giúp Kỷ Hành che đi những dấu vết trên cổ, nếu lỡ để người khác nhìn thấy sẽ phát sinh những liên tưởng không cần thiết.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không ai nhận ra đâu.” Tiểu Lâm trấn an.
Được Tiểu Lâm an ủi, Kỷ Hành cuối cùng cũng bình tâm hơn.
Hiện tại, cậu chỉ biết thầm cảm thấy may mắn, rằng vị fan viết cuốn đồng nhân văn này không có dồn cậu vào đường cùng vì ít nhất bên cạnh cậu có Tiểu Lâm. Nếu không, một mình cậu thật sự không biết phải đối phó như thế nào.
Khi đến giờ phải đến trường quay, hai người sửa soạn đi ra ngoài. Không ngờ Kỷ Hành vừa mở cửa phòng, thì chạm mặt Hạ Minh Thầm đang đứng ở hành lang.
Hạ Minh Thầm trông vẫn không có gì khác thường, vẫn khí chất lạnh lùng đó, chỉ khác trên môi anh có thêm một vết thương nổi bật chói lọi trên gương mặt hoàn hảo của anh.