Thời tiết giữa hè, đã cuối giờ chiều mà ánh nắng vẫn còn gay gắt.
Kỷ Hành đứng lặng lẽ ngoài hành lang, trước mặt cậu là phòng nghỉ của Ảnh đế. Cậu đã đứng đấy rất lâu rồi, lâu đến nỗi một bên tai của mình đã bị nắng chiếu đến ửng đỏ mà lại không nhận ra.
Ngón tay cậu vân vê vạt áo thun, đôi mắt xinh đẹp vì lo lắng mà ánh lên chút đỏ nhạt, hơi thở cũng có phần dồn dập.
Sau một hồi lâu, cậu hạ quyết tâm bước một bước tới trước cửa. Cậu giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu sắp chạm vào cánh cửa, bên trong phòng đột ngột phát ra tiếng động.
Kỷ Hành giật mình, như một con thú nhỏ hoảng sợ, lập tức quay người chạy đi. Ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng sau cánh cửa kia có là một mãnh thú khổng lồ đang chờ cậu bước vào nộp mạng.
Nhưng trong phòng nghỉ không có mãnh thú nào cả, chỉ có Hạ Minh Thầm.
Hạ Minh Thầm, một ảnh đế đang nổi tiếng, được biết đến với tính cách nghiêm khắc, khó đoán trong giới.
Một tháng trước, một nghệ sĩ khác của công ty Kỷ Hành bị đuổi khỏi đoàn phim vì hành xử không chuyên nghiệp. Dựa trên nguyên tắc "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", công ty đề cử Kỷ Hành thay thế.
Lý do Kỷ Hành được chọn không phải vì cậu diễn giỏi hay có giá trị thương mại cao, mà bởi vì cậu hiền lành.
"Ít nhất Kỷ Hành sẽ không chọc giận Ảnh đế!" Đây là lời giới thiệu của người đại diện khi đề cử cậu.
Quả thật, Kỷ Hành không dám chọc giận Hạ Minh Thầm, bởi cậu rất sợ Ảnh đế từ ngày đầu tiên vào đoàn phim.
Không phải vì Hạ Minh Thầm cố ý gây khó dễ cho cậu - thực tế họ hầu như chẳng nói chuyện gì với nhau, mà đơn giản là do khí chất mạnh mẽ của Hạ Minh Thầm khiến cậu cảm thấy áp lực.
Kỷ Hành sợ Hạ Minh Thầm đến mức nào?
Hôm nay là ngày đóng máy của cậu, người quản lý dặn cậu phải đến gặp Hạ Minh Thầm để chào tạm biệt, và tốt nhất nếu có thể thì kết bạn trên WeChat để giữ liên lạc.
Thế nhưng sau khi lượn lờ trước cửa phòng nghỉ của Hạ Minh Thầm thật lâu, cậu vẫn không dám vào.
“Thôi bỏ đi.” Kỷ Hành tự an ủi mình khi rời khỏi đó.
Lúc kết thúc cảnh quay cuối cùng, cậu đã cảm ơn Hạ Minh Thầm - đối phương cũng đã đáp lại bằng câu "Đóng máy vui vẻ".
Đối với quan hệ giữa hai người, như vậy là đủ rồi.
Người đại diện khuyên cậu làm quen để mở rộng vòng giao thiệp, nhưng Kỷ Hành cảm thấy Hạ Minh Thầm không phải kiểu người thích xã giao, cố tình tiếp cận anh ấy có khi còn phản tác dụng.
Nghĩ vậy, Kỷ Hành hoàn toàn tự thuyết phục mình rời đi.
Mặc dù vai của Kỷ Hành đã xong, nhưng do đoàn phim vẫn đang tiếp tục quay nên sẽ không có tiệc đóng máy riêng cho cậu. Nhưng như vậy cũng tốt, cậu không phải tốn công sức xã giao.
Kỷ Hành là người dễ tính, khi ai đó mời cậu uống rượu, cậu cũng không từ chối, vì vậy mỗi bữa tiệc nào cậu cũng say chuếnh choáng trời đất.
Tối nay, cậu là người đầu tiên kết thúc công việc, Kỷ Hành cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết.
Ăn tối xong, Kỷ Hành thu dọn hành lý rồi đi tắm.
Đoàn phim đã sắp xếp chuyến bay cho cậu và trợ lý Tiểu Lâm vào sáng hôm sau nên tối nay cậu dự định đi ngủ sớm để sáng mai không phải vội vã.
Nhưng khi cậu vừa tắm xong, chưa kịp mặc quần áo, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Kỷ Hành nghĩ đó là trợ lý Tiểu Lâm, nên chỉ quấn khăn tắm quanh người rồi ra mở cửa. Khi nhìn thấy rõ người đứng trước cửa thì ngây ra: “Hạ, Hạ lão sư?”
Người đến chính là Hạ Minh Thầm. Anh chắc vừa trở về từ trường quay, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen trong phim, chiếc áo cắt may khéo léo ôm trọn thân hình rắn chắc của anh, khiến vẻ ngoài lạnh lùng của anh càng trở nên sắc bén hơn.
"Cậu..." Ánh mắt của Hạ Minh Thầm lướt qua người Kỷ Hành.
Kỷ Hành vừa từ phòng tắm bước ra, gò má và khóe mắt ướŧ áŧ vì hơi nước, trông lại như vừa khóc, mái tóc ngắn chưa khô, những giọt nước chảy xuống dọc theo cơ thể trắng nõn, để lại một vệt nước trong suốt trên làn da mịn màng.
“Mặc đồ vào trước đi.” Hạ Minh Thầm nói.
"À... vâng." Kỷ Hành vội vàng xoay người về phòng thay áo ngủ, thái độ vô cùng ngoan ngoãn.
Hạ Minh Thầm kiên nhẫn đứng chờ ở cửa, không bước vào phòng.
“Nghe nói cậu đến phòng nghỉ của tôi nhưng sao không vào?” Hạ Minh Thầm bình thản hỏi, nhưng khiến Kỷ Hành chột dạ.
“Tôi... Tôi sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.” Kỷ Hành lúng túng đáp, ngón tay lại không ngừng xoắn lấy mép áo.
“Là sợ làm phiền tôi, hay sợ tôi?”
“Không... không có sợ anh.” Giọng Kỷ Hành nhỏ dần, nghe đáng thương vô cùng.
Kỷ Hành không phải là dạng xinh đẹp tuyệt thế, nhưng cậu có khí chất sạch sẽ, trong sáng, đặc biệt là đôi mắt to tròn, trong veo như viên pha lê. Mỗi lần lo lắng, đôi mắt đó long lanh như sắp khóc, khiến cậu trông vô cùng ngây thơ.
“Cậu ngủ sớm đi, còn đây là quà đóng máy.” Hạ Minh Thầm đưa cho Kỷ Hành một chiếc hộp nhỏ, rồi xoay người rời đi.
Kỷ Hành đứng ngẩn ngơ một lúc, cho đến khi Hạ Minh Thầm đi đến thang máy mới nhớ ra nói lời cảm ơn.
Quay lại vào trong phòng cậu mới mở chiếc hộp ra, thấy bên trong là một chiếc ghim cài áo hình chiếc lá bạch quả - món trang sức này thuộc phân khúc xa xỉ của thương hiệu mà Hạ Minh Thầm đang làm người đại diện.
Kỷ Hành cất chiếc ghim đi, định nhắn cảm ơn cho Hạ Minh Thầm lẫn nữa, nhưng mới nhớ ra rằng hai người không kết bạn WeChat, mặc dù họ trong cùng đoàn phim cả tháng trời.
Đêm đó, Kỷ Hành mất ngủ. Cậu nằm trên giường hơn nửa tiếng mà không chợp mắt được, thế là cậu đành mở điện thoại lên.
Cậu không có nhiều fan,cũng như Weibo của cậu cũng chẳng có mấy bình luận. Trong thời gian quay phim, cậu càng ít cập nhật nên tương tác càng ít hơn.
Một vài bình luận nhắc đến Hạ Minh Thầm, hỏi anh cảm thấy thế nào khi hợp tác với Ảnh đế, hay là liệu Hạ Minh Thầm có nghiêm khắc như lời đồn không.
Kỷ Hành suy nghĩ một lúc cũng không biết trả lời thế nào.
Cậu thấy Hạ Minh Thầm giống với những gì người ta hay nói: lạnh lùng, nghiêm túc, và đặc biệt trong công việc thì vô cùng cầu toàn, điều này tạo áp lực lớn cho người khác. Nhưng nghĩ kỹ lại, trong suốt một tháng qua Hạ Minh Thầm thực ra rất kiên nhẫn, chưa bao giờ tỏ ra khó chịu hay la mắng cậu.
Có một cảnh diễn mà Kỷ Hành không thể thực hiện tốt, Hạ Minh Thầm đã cẩn thận chỉ dạy cho cậu vài lần, và từ đầu đến cuối anh ta không hề nổi cáu.
Dù vậy, Kỷ Hành vẫn rất sợ Hạ Minh Thầm.
Ảnh đế mang đến cho Kỷ Hành một loại cảm giác áp lực nào đó, nỗi sợ này giống như sự áp đảo trong thế giới động vật vậy.
Kỷ Hành không trả lời các bình luận đó bởi cậu biết rõ trong giới giải trí có những "quy tắc ngầm". Nếu cậu nhắc đến Hạ Minh Thầm trên Weibo, sẽ có người cho rằng cậu đang cố tình cọ nhiệt để nổi tiếng - cậu không muốn bị hiểu lầm như vậy.
Đúng lúc định tắt Weibo, cậu vô tình lướt qua một bài đồng nhân văn có tiêu đề "Tình yêu điên cuồng của Ảnh đế bá đạo". Vì thấy tên mình và Hạ Minh Thầm xuất hiện, Kỷ Hành tò mò mở ra đọc.
Đọc chưa được năm phút, cậu đã hối hận.
Trong câu truyện này, Kỷ Hành và Hạ Minh Thầm cùng tham gia một chương trình tống nghệ có tên là "Diễn Viên Đặc Huấn".
Một ngày nọ, hai người đã gặp phải một tình huống không thể miêu tả, sau đó ảnh đế rất quan tâm đến Kỷ Hành, nhưng sự quan tâm này nhanh chóng thay đổi.
Theo thiết lập trong truyện, Hạ Minh Thầm là một kẻ cực đoan đáng sợ, trong khi Kỷ Hành là đối tượng mà anh ta yêu đến điên cuồng.
Còn tình yêu đó điên cuồng thế nào ấy hả, Kỷ Hành chỉ xem lướt lướt thôi… vì xấu hổ chết đi được!
Kỷ Hành thực sự không thể tưởng tượng nổi được một Hạ Minh Thầm lúc nào cũng trầm mặc, ít khi cười nói, lại có thể bị fan tưởng tượng thành một kẻ biếи ŧɦái như vậy.
Càng không thể tưởng tượng được chính mình trong tình cảnh bị Hạ Minh Thầm uy áp ngày lẫn đêm như vậy! Trong truyện còn viết rằng Hạ Minh Thầm thích nhất khi Kỷ Hành khóc, Kỷ Hành càng khóc, anh ta càng hưng phấn....
Quá mức hỗn loạn, quá mức… không chấp nhận được!
Kỷ Hành vốn đang mất ngủ, đọc xong đoạn truyện này càng không thể ngủ được.
Trong đầu cậu cứ lởn vởn những hình ảnh đó, mỗi lần nhắm mắt lại, dường như cậu có thể nghe thấy Hạ Minh Thầm thì thầm bên tai với giọng trầm thấp mà nham hiểm: "Em sợ tôi đến thế sao?"
May mà trằn trọc đến nửa đêm cuối cùng Kỷ Hành cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy; hoặc có thể là việc đóng máy đã khiến tâm trí cậu thả lỏng.
Đêm đó sâu trong giấc ngủ Kỷ Hành mộng xuân. Trong mơ, người kia có thân hình rắn chắc, đầy sức mạnh, trên người mang theo mùi mộc hương nhàn nhạt dễ chịu.
Kỷ Hành là một người trưởng thành, nên khi gặp phải những giấc mơ như vậy cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ.
Cậu đã từng tìm hiểu qua và biết rằng phần lớn những người khỏe mạnh đều từng có loại giấc mơ thế này. Những người xuất hiện trong giấc mơ với mình thường không mang ý nghĩa đặc biệt, đôi khi chỉ là một hình bóng mơ hồ.
Tuy nhiên, lần này lại có sự khác biệt đó là Kỷ Hành đã thấy rõ dáng vẻ của người kia.
Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, khí chất lạnh lùng, đôi mắt đầy vẻ áp đảo. Anh ta nhìn Kỷ Hành như một con mồi đã bị khóa chặt từ lâu, khiến đối phương ngay giây đầu tiên đã không muốn chống cự.
Nhìn Hạ Minh Thầm gần kề như vậy, mặt Kỷ Hành đỏ bừng, hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn. Người mà cậu sợ nhất lại xuất hiện trong giấc mơ này với mình - sự đối lập cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó thật khó tả.
Thế nên Kỷ Hành không chống cự, theo bản năng, cậu chậm rãi vòng tay qua cổ người đàn ông đó.
Chỉ là…
Tại sao đây chỉ là giấc mơ mà cậu vẫn cảm thấy đau?