Bắt Đầu Từ Chuyến Tàu Định Mệnh

Quyển 2 - Chương 5: Sấm dậy Quảng Châu (5)

Ẩu đả xong, Khán Triều Sinh ôm theo một đống đồ ăn vặt rời đi. Hà Ngộ thì lại mang theo hùng tâm vạn trượng dẫn Đông Chí ra ngoài.

“Người bình thường giống như tôi này, nếu như tiến vào Đặc Quản cục, có thể đảm nhiệm công việc gì?” Lúc ban đầu cả Hà Ngộ và lão Trịnh đều cổ vũ hắn gia nhập Đặc Quản cục, Đông Chí cũng động lòng. Nhưng lời nói vừa nãy của Long Thâm vẫn cứ vang vọng quanh tai hắn, tự tin thì tự tin, bản thân tự dâng mạng là chuyện nhỏ, làm phiền đến người khác mới là chuyện lớn.

Hà Ngộ nhún vai: “Chuyện có thể làm thì rất nhiều, không phải ai cũng đều phải ra tiền tuyến, vị trí hậu cần cũng có người giống như cậu vậy. Lúc bình thường làm bảng lương, yêu cầu thuật pháp làm quái gì? Còn nữa, hiện tại bọn anh định kỳ giao lưu rất nhiều với mấy bộ ngành liên quan ở các nước, tiếng anh của cậu chắc không tệ lắm đâu nhỉ?”

Đông Chí gật gật đầu: “Còn học qua một chút tiếng Nga.”

Hà Ngộ: “Người trong cục giống như anh, nhiều năm tu luyện trên núi, không học qua giáo dục trường lớp chính quy có rất nhiều. Cậu đừng tưởng cao nhân thì cái gì cũng làm được, tổ bọn anh, ngoại trừ lão đại, những người khác cơ bản là không biết ngoại ngữ. Đám quỷ tây dương có nhiều quốc gia và ngôn ngữ như vậy, anh nghe hầy hết là như nhau cả. Nếu có cậu gia nhập, vậy thì sau này bọn anh xuất ngoại giao lưu, cũng không cần tới ngành khác mượn tạm nhân viên rồi.”

Đông Chí nói: “Long lão đại nhìn qua giống như cao nhân tu luyện nơi thâm sơn, không giống có cơ hội tiếp xúc với ngoại ngữ.”

Hà Ngộ cười hì hì: “Vậy thì cậu nhìn nhầm rồi, theo anh được biết, anh ta ít nhất biết từ năm thứ ngoại ngữ trở lên.”

Đông Chí nói thầm lợi hại thiệt, nam thần quả nhiên là nam thần!

Hà Ngộ ôm lấy bả vai hắn, ngữ khí thâm trường nói, “Yên tâm đi, 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Lão đại dạy dỗ một người, có thể dạy dỗ hắn đến không ngóc đầu lên được, đối với cậu đã coi như khách khí rồi, không cần để ý quá làm gì. Sau khi thi đỗ, có thể nhận cương vị nào, phía trên đều tự có chừng mực, không đến lượt cậu lo lắng. Hơn nữa, sư thúc anh rất thích mấy cậu nhóc ngoan ngoãn như cậu, nếu như thật sự thu nhận cậu, không phải cậu cũng là người có xuất thân sao?”

Đông Chí trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Hà Ngộ nháy mắt đổi sang bộ dạng cợt nhả: “Nếu muốn cảm ơn anh… Vậy cậu có thể giúp anh tới tổ quản trị “Đại Hoang” ký xin hộ bộ trang phục bản đặc biệt không? Gần đây vụ đóa sốt quá, vừa lên kệ đã bán sạch, nô tì thật sự không giành nổi a!”

Đông Chí giật giật khóe miệng, tất cả cảm động nháy mắt tan thành tro bụi: “… Có thể.”

Không chờ hắn đổi ý, Hà Ngộ liền thúc giục: “Cứ quyết định vậy đi nhá! Ngày hôm qua nói dẫn cậu tới một nơi, phía trước là đến rồi, đi nhanh một chút, tránh để muộn quá lại đóng cửa mất!”

Hai người băng qua đường cái. Hà Ngộ dẫ hắn đi về phía Viện bảo tàng quốc gia bên cạnh… Bộ Công an.

Đông Chí đầy mặt khó hiểu: “Chỗ này thì có quan hệ gì với thi cử?”

Hà Ngộ cầm chứng minh thư của hai người đi mua vé. Trong thời gian làm việc người đến không nhiều, hắn nhanh chóng mua xong phiếu rồi quay lại, nhét một tấm vào tay Đông Chí.

“Căn cứ vào kinh nghiệm mà anh đúc kết, đề thi và mấy người phụ trách huấn luyện bao năm nay đều thích ra đề liên quan đến bảo tàng quốc gia, hoặc là tác dụng lai lịch của mấy thứ văn vâth. Nói chung rất đa dạng, chỉ có cậu không nghĩ tới, chứ không có thi không tới.”

Đông Chí: “… Lãnh đạo các anh là rất thích văn vật à?”

Hà Ngộ nhún vai: “Có lẽ là vì Đặc Quản cục từng cho ra mấy vị đại lão hóa hình từ đó đi.”

Hóa hình từ đó?

Ban đầu Đông Chí còn không kịp phản ứng lại, nhưng hắn lập tức lấy làm kinh hãi: “Ý của anh là, văn vật hóa thành tinh?”

“Rất kỳ quái à?” Hà Ngộ làm bộ vô cùng bình thường mà, “Không phải cậu đã gặp cốt long rồi à, cũng từng thấy Khán Triều Sinh hóa mèo? Anh biết dân gian có rất nhiều truyền thuyết hồ ly tinh bạch xà gì đó, nhưng nói thì nói vậy, hình thái động vật có thể hóa thành tinh trái lại khá là ít.”

Đông Chí suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì phần lớn động vật đều có tuổi thọ ngắn hơn co người sao? Không có cách nào đột phá tuổi thọ cực hạn?”

Hà Ngộ vì phản ứng nhanh nhẹn của hắn mà vỗ tay cái đét.

Đông Chí nhớ tới thiếu niên mang đôi tai hồ ly bọn họ gặp được ở đại sảnh đăng ký chứng minh thư, không nhịn được đưa ra nghi ngờ của mình.

Hà Ngộ giải thích: “Hồ gia có chút đặc thù. Nghe nói tổ tiên bọn họ có huyết thống bạch hồ, nhưng niên đại xa xưa, huyết thống càng ngày càng loãng. Giống như con hôm trước từng gặp, nhìn qua thì khá yếu, nhưng trên thực tế đã là người nổi bật nhất trong thế hệ này của họ rồi. Đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, tiến hóa chủng tộc cũng là như thế.”

Vừa qua thời gian bữa trưa, nhóm học sinh tiểu học được thầy cô đưa đến tham quan đều lục tục rời đi. Trong Tùy Đường quán lác đác không có mấy du khách, nhất thời thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Viện bảo tàng quốc gia phân loại bằng triều đại, văn vật tập trung, mỗi thứ một vẻ. Lần trước lúc đến, Đông Chí hãy còn nhỏ, đi theo một đám trẻ trâu chỉ tập trung ầm ĩ, căn bản không lĩnh hội được sự bác đại tinh thâm ẩn chứa từ nhữ văn vật cổ xưa này. Bây giờ dùng góc độ một người học mỹ thuật đến xem, chỉ cảm thấy trong mỗi một kiện văn vật kia đều mang theo một đường nét ý vị riêng, không những xinh đẹp tuyệt luận, mà còn khó có thể miêu tả.

Hai người đi qua từng kiện đồ vật ngưng tụ tay nghề tâm huyết ngàn năm. Ngoại trừ thưởng thức vẻ ngoài của chúng, Đông Chí còn rất tỉ mỉ nhìn kỹ từng câu từng chữ thuyết minh, nhớ không hết liền lấy di động ra chụp lưu lại, hận không thể từ trong đó tìm ra trọng điểm cuộc thi, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu nặng chân nhẹ.

“Anh nói mấy vị đại lão kia, nguyên hình của bọn họ là gì nhỉ? Cũng là hồ ly à? Khán Triều Sinh cũng là một người trong số đó?” Hắn cảm thấy khá hứng thú hỏi.

Hà Ngộ khịt mũi coi thường: “Thằng nhóc con chết bầm Khán Triều Sinh kia, đại lão cái quỷ gì! Chỉ là chuyện nguyên hình, trừ khi chính bọn họ tự nguyện nói cho cậu, hoặc là chính cậu tự tìm được đáp án, còn không anh không thể nói.

Đứng đắn không được ba giấy, hắn liền hề hề ti tiện nói: “Thực ra anh muốn nói lắm ấy, nhưng tiếc là bọn anh có điều luật bảo mật, rất nhiều chuyện chờ sau khi cậu chính thức nhận chức, không muốn biết cũng phải biết. Đến lúc đó anh có thể thỏa thích chia sẻ bát quái cùng cậu rồi! Cậu không biết chứ, lúc anh nhìn mấy người đó âm thầm lén lút yêu đương, nhịn đến khổ sở cỡ nào!”

Đông Chí: …

Hai người vừa xì xào nói chuyện vừa tiến về phía trước. Hà Ngộ đi qua rất nhiều viện bảo tảng rồi, gần như nhắm mắt cũng có thể thuộc nằm lòng, so với người hướng dẫn nơi này không kém hơn chút nào.

Hắn tiện tay chỉ vể một cái Triển Quỹ độc lập ở chính giữa: “Cái kia chính là bí sắc sứ nổi danh nhất thời Đường, hiện tại toàn thế giới cũng chỉ khai quật được mười mấy cái, nó là một trong số đó.”

Đông Chí đi tới quỷ gối trước bí sắc sứ kia. Đồ án màu thiên thanh trên sứ, dưới ánh đèn nhu hòa nổi lên ánh quang mềm mại, phảng phất như đang dập dần trong làn nước, khiến người ta không nhịn được muốn mãi lưu luyến dừng chân nơi này, không thể dời tầm mắt đi.

Đường nét màu sắc của nó, tất cả đều ẩn dưới mỹ lệ cùng mỏng manh cực hạn.

Đông Chí đột nhiên hỏi: “Niên đại của đồ sứ cho dù lâu cỡ nào, cũng không thể thành tinh được nhỉ?”

Hà Ngộ a một tiếng: “Sao cậu lại cho là thế?”

Đông Chí nói: “Tôi cũng chỉ đột nhiên có ý nghĩ này. Những món đồ sứ này tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng chúng nó cũng rất yếu ớt, một khi vỡ nát, gần như không thể nào khôi phục được như lúc ban đầu.”

Hà Ngộ ai nha nói: “Anh quả thật có mắt nhìn mà, cậu thông minh thật đó! Cậu nói đúng, muốn thành tinh thành quái, nhất định phải có đủ thời gian để hấp thu thiên địa linh khí, đồng thời cũng phải có khí hình kiên cố. Tương tự, đồ vật nhân gian chế giác tương đối thô ráp, không có linh khí, khó có thể thành linh, mà đồ sứ Quan Diêu tuy rằng tinh mỹ lại là tác phẩm nghệ thuật, nhưng bởi vì mỏng manh quá mức, cho nên cũng không thể nào tu luyện thành tinh.”

Đông Chí chớp mắt mấy cái: “Nói như vậy, đồ cổ chế tác từ vàng bạc đồng thiết thì dễ thành tinh hơn?”

Hà Ngộ lắc đầu nói: “Vậy cũng phải tùy tình huống cụ thể, có vài thứ đồ cổ bị mấy kẻ trộm mộ trộm ra quá sớm, lăn lộn qua tay bao người, nhiễm quá nhiều tà khí thế tục, không thể thành tinh. Phàm là thứ có thể tu thành hình người, nhất định phải tập hợp đủ các loại nhân thố thiên thời địa lợi nhân hòa.”

Dứt lời hắn gãi đầu một cái: “Không phải anh từng nói với cậu, năm ngoái anh có một sư đệ đến thi không đỗ đó sao? Vừa nãy cậu hỏi đồ sứ có thể thành tinh không, chính là đề thi số một của năm ngoái đó, aiz! Thằng nhóc đó đường đường là đệ tử Hợp Tạo phái, kết quả thế mà không vượt qua được cuộc thi, hại anh đây mất mặt không nói, còn bị sư môn oán trách hồi lâu!”

Đông Chí kỳ quái nói: “Cậu ta bị vấn đề này đánh trượt sao?”

Đệ tử danh môn gia học uyên thâm, thuật nghiệp có sở trưởng, làm sao đến nỗi ngay cả cái vấn đề thành tinh hay không này cũng không trả lời được chứ?

Hà Ngộ lắc đầu bi thống nói: “Không, nó bị trượt ở cuộc thi viết, câu hỏi trắc nghiệm bổ sung giá trị cốt lõi, cái cuối cùng không phải thân thiện sao, nó vậy mà não tàn đi chọn ngoan ngoãn! Ghê tởm hơn chính là, người chấm bài thi nói ngay cả loại kiến thức căn bản này nó cũng không nhớ được, chỉ có thể nấu ra đúc lại, lần sau trở lại!”

Đông Chí: …

Hà Ngộ giận dữ: “Lúc đó anh đang xuất ngoại làm việc, không cách nào giúp nó biện hộ được. Đám khốn khϊếp kia liền thật sự đánh trượt nó. Bài thi năm ngoái là do người Long Hổ sơn chỉnh sửa, từ lâu đã nghe nói chuyện bọn họ đố kị Hợp Tạo phái bọn anh chung linh dục tú*, thông minh đánh yêu…”

*Chung linh dục tú: Đất thiêng nảy sinh hiền tài

Đông Chí giật giật khóe miệng, nhanh chóng cắt đứt lời hắn: “Vậy đề phỏng vấn năm trước nữa thì hỏi về đề mục gì?”

Hà Ngộ trầm tư suy nghĩ, gãi đầu một cái nói: “Cái khác không nhớ rõ, đề tài hầu hết đều là tùy cơ ứng biến. Hỏi ví dụ như cậu cùng đồng nghiệp nữ ra ngoài làm việc, đúng lúc gặp nạn, mà lúc này đột nhiên cậu lại phát hiện mình quên mang chu sa, không thể vẽ phù được, nên làm thế nào?”

Đông Chí vẻ mặt mờ mịt hỏi ngược lại: “Nên làm thế nào? Trực tiếp tuốt ống tay áo lên?”

Hà Ngộ: “Sai, phải là hỏi đồng nghiệp nữ có mang son môi theo để vẽ phù không!”

Đông Chí: ? ? ?

“Cậu phải cẩn thận suy nghĩ đề tài, đầu tiên, tiêu đề nhắc đến việc vẽ phù, cậu không thể nghĩ đến việc dùng biện pháp khác. Còn nữa, trong tiêu đề có nhắc tới nữ đồng nghiệp, cho nên cậu cũng phải hiểu cách tùy cơ ứng biến,” Hà Ngộ vô cùng đau đớn, “Tiểu đồng chí, cậu như vậy rất dễ dàng mất điểm a!”

Đông Chí cạn lời: “Vậy nếu như nữ đồng nghiệp không thích trang điểm, không mang theo son môi thì sao? Trong son môi cũng đâu nhất định sẽ có thành phần chu sa a!”

Hà Ngộ: “Người ra đề chỉ giả thiết một tình huống, muốn xem cách phản ứng tại trường thi của cậu có nhanh hay không. Cậu không cần cân nhắc quá nhiều, chỉ cần nói ra phương án thích hợp nhất là được rồi.”

Đông Chí ồ một tiếng, lòng nói tôi đại khái hiểu được suy nghĩ của người ra đề rồi, chính là dùng hết khả năng lập bẫy hãm hại thí sinh. Chẳng trách hàng năm không có mấy ai thi đậu được.

Hà Ngộ nói: “Hiện tại phạm vi quản lý của Đặc Quản cục rất rộng, một số ngàng khác không giải quyết được chuyện lạ cổ quái, tất cả đều giao lại cho bên anh quản lý. Mấy măn trước phúc lợi và đãi ngộ đều tăng cao trên diện rộng, cho nên người muốn đi vào trong thời đại này càng ngày càng nhiều, trong đó có không ít người dựa vào quan hệ đi cửa sau. Bên trong cục không thể không đưa ra một số biện pháp để hạn chế nhân số. Tuy rằng đề thi có chút kỳ quái xảo quyệt, nhưng chỉ cần có thể vượt qua, liền chứng tỏ quả thật có năng lực, người khác cũng không thể nói gì sau lưng được.”

Đông Chí gật gât đầu, quả thật là thế.

Xem ra không cần biết là nơi này, đều không tránh được chuyện như vậy. Ngẫm lại những yêu quái đó nâng lễ vật đi cửa sau, tình cảnh đó không khỏi khiến người ta muốn phì cười.

Nghĩ tới đây, hắn lên tiếng: “Thực ra tôi vẫn rất tò mò, yêu quái tu luyện vì cái gì, tâm tâm niệm niệm chính là vì muốn tu thành người? Chẳng lẽ là vì truyền thuyết con người thống trị thế gian xưa kia, liền cho rằng tất cả yêu quái đều muốn trở thành người sao?”

Hà Ngộ mở bàn tay ra, để Đông Chí nhìn những đốt ngón tay và vân tay trên đó.

“Cậu xem, từ ngón tay trỏ đến ngón tay út, tổng cộng mười hai đốt ngón tay, vừa vặn đại biểu cho mười hai canh giờ, Thiên Can hoặc Địa Chi, những thầy phong thủy bấm ngón tay tính toán, kỳ thực chính là dùng đốt ngón tay làm đơn vị tính. Mà trên bàn tay có hoa văn, chính là cô đọng cả đời một người, cùng cực số trời, thay đổi khó lường, trừ con người ra không thứ nào có được.”

Đông Chí cũng mở bàn tay mình ra nhìn, ngoại trừ nơi hổ khẩu vì quanh năm cầm bút mà sinh ra chút vết chai mỏng, những nơi khác đều trắng trẻo non nớt, điển hình của việc mười ngón tay không dính nước mùa xuân*.

*Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Chỉ bàn tay không phải làm gì (mùa xuân lạnh lẽo không phải giặt đồ, làm việc đυ.ng đến mước lạnh…)

“Tam quang nhật nguyệt tinh, tam tài thiên địa nhân*.” Hắn lẩm bẩm nói.

*Tam quang nhật nguyệt tinh, tam tài thiên địa nhân: Tam quang – ba vật sáng là gồm mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao; tam tài – ba bậc tài là gồm trời, đất và người.

Hà Ngộ khen ngợi nở nụ cười: “Nếu con người có thể sánh cùng với trời, đất, ngang hàng với tam tài, có thể thấy được chúng ta có linh tú trí tuệ. Cho nên những con vật linh khí thành tinh đó, chỉ sẽ chọn tu luyện làm người. Dưới cái nhìn của bọn họ, sinh ra làm người, là phúc phận lớn lao. Đáng tiếc thứ phúc phận cầu còn không được này, rất nhiều nhân loại chẳng hề quý trọng.”

Đông Chí thở dài, đúng vậy, Hồ gia kia tu luyện bao năm, đến thế hệ này mới có được một cá thể hóa hình. Trái lại, nhân loại chúng ta, lại thường thường dễ dàng buông bỏ tính mạng của bản thân, thậm chí không coi mạng người khác là chuyện to tát gì.

Hắn ngắm nhìn chung quanh: “Bị anh nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy trong viện bảo tàng này khắp nơi đều có mắt nhìn, tất cả đều như hồ rình mồi mà nhìn chằm chằm hai ta.”

Hà Ngộ cười ha ha: “Đừng sợ, có thể thành tinh đã sớm thành tinh, trong viện bảo tàng linh khí mỏng manh, hiện giờ không khí bên ngoài ô nhiễm nghiêm trọng, rất khó lại có thêm đồ vật thành tinh, chỉ là cậu thường đến một chút mới có lợi. Còn nhớ vừa rồi cậu tình cờ gặp được Chung Dư Nhất không? Hắn rất có hứng thú với văn vật, biết đâu cậu làm hắn vui lòng, mai này còn có thể mượn chút đồ học tập từ nơi hắn đó.”

Mỗi lần biết thêm một chút về thế giới khác lạ này, Đông Chí càng cảm thấy hứng thú thêm một phần. Nếu như nói lúc đó nói muốn gia nhập Đặc Quản cục chỉ là nhất thời kích động, hiện tại phần kích động này đã hoàn toàn chuyển hóa thành tìm tòi nghiên cứu cùng yêu thích không uông, lại có thần tượng trước mắt làm tấm gương, Đông Chí cảm thấy bản thân tràn ngập động lực.

Dư quang thoáng nhìn, hắn nhìn thấy một hàng triển lãm.

Phía dưới viết: Kiếm thanh đồng của Ngô vương Hạp Lư.

Tâm niệm Đông Chí khẽ nhích, lập tức nhớ đến hai thanh bội kiếm treo trong phòng làm việc của Long Thâm.

Đúng lúc đó, chuông di động vang lên.

Hà Ngộ nhận điện thoại xong, vẻ mặt cà lơ phất phơi có thêm một tia nghiêm nghị.

Hắn nói với Đông Chí: “Sư môn anh xảy ra chút chuyện, xem ra chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”

Đông Chí thấy hắn hiếm khi nghiêm túc, cũng không hỏi nhiều. Hai người mau chóng rời khỏi viện bảo tàng. Hành trình vốn cho là nhàn nhã cứ như vậy nhỡ ngàng, Đông Chí bị phái về ký túc xá nghỉ ngơi, Hà Ngộ thì tự rời đi làm việc của bản thân.

Ký túc xá của Hà Ngộ coi như sạch sẽ. Máy điều hào, tivi, máy giặt đầy đủ mọi thứ, điều kiện khá tốt, nhưng do lâu lắm không có người ở, khó tránh khỏi có chút bụi bẩn.

Đông Chí vội vàng mở cửa sổ xua mùi, lại đi ra siêu thị bên ngoài mua đồ dùng hàng ngày, quay về quét tước vệ sinh. Sau khi thu dọn xong xuôi, sắc trời cũng gần như đã tối, hắn mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng lười động, tắm rửa qua loa thay bộ quần áo, cơm cũng lười ăn, trực tiếp nằm uỵch xuống giường, lập tức chìm vào mộng đẹp.

Vừa cảm thấy trời sáng, dù sao cũng là người trẻ tuổi, thể lực khôi phục nhanh, hắn gập thân một cái, tinh thần sảng khoái.

Quay qua nhìn điện thoại di động, sáu giờ sáng sớm nay Hà Ngộ đã gọi điện thoại tới, lúc đó hắn để tắt âm nên không nghe thấy, hiện tại đã là chín giờ sáng.

Đông Chí nhanh chóng gọi lại.

Chuông vang hai lần, Hà Ngộ nhận điện thoại, giọng điệu hào hùng: “Ở đâu thế, lại đây ăn sáng!”

Hắn nói ra địa điểm, ngay cạnh Vương Phủ Tỉnh. Đông Chí để điện thoại xuống ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã tìm đến nơi.

Hà Ngộ cùng Khán Triều Sinh đang ngồi ăn sáng trong cửa hàng, chén bát trên bàn đã chồng đống hỗn độn, thấy hắn liền lên tiếng: “Tối hôm qua có ngủ được không?”

Đông Chí cười nói: “Cũng được, cám ơn ký túc của anh, ngày hôm qua Long lão đại bảo tôi điền bảng thông tin, tiền thưởng sắp phát xuống rồi, bữa nay để tôi mời, các anh đã ăn no chưa, có muốn ăn thêm một chút không?”

“Không cần không cần!” Hà Ngộ nói.

Đông Chí còn tưởng hắn đang khách khí, ai ngờ đối phương nói tiếp câu sau: “Bữa này quá không đáng tiền, ít nhất cũng phải ăn một bữa thập toàn đại bổ!”

Khán Triều Sinh cũng ồn ào theo: “Thập toàn đại bổ thì quá rẻ mạt rồi, ta muốn đồ ăn Đàm gia!”

Đông Chí không biết nên khóc hay cười, hai tay ôm quyền ngoan ngoãn nhận lời mặc người chém gϊếŧ. Hai vị đại gia biểu thị rất hài lòng, liền yên tĩnh lại.

Hà Ngộ nói: “Anh chuẩn bị đi chuyến Quảng Châu, buổi chiều sẽ xuất phát.”

Đông Chí sững sờ: “Không phải tới Giang Tây chúc thọ sư thúc của anh sao?”

Hà Ngộ thở dài: “Sư đệ anh mất tích, chính là người hôm qua từng nhắc với cậu, năm ngoái đến thi không đậu đó.”

Sư đệ Hà Ngộ tên là Trình Hồi. Hợp Tạo phái có sở trường là dùng phù chú, nhưng cái Trình Hồi tinh thông nhất lại không phải là bùa chú, mà là bói toán. Hai năm trước, sau khi sư bá Hà Ngộ qua đời, cũng chính là sư phụ Trình Hồi, hắn liền tiếp nhận y bát của sư phụ, trở thành người gieo quẻ giỏi nhất trong Hợp Tạo phái.

Năm ngoái rớt khỏi cuộc thi của Đặc Quản cục, Trình Hồi vẫn chưa trở về sư môn, mà tiếp tục du ngoạn ở bên ngoài. Quái tượng* đối ứng vận mệnh, cũng không phải cứ nhắm mắt làm liều là có thể biết hết chuyện thiên hạ, cho nên Trình Hồi đi vạn dặm đường để mở mang tầm mắt, thậm chí cùng cao nhân đồng hành luận bàn học tập, cũng là điều tất yếu.

*Quái tượng: Hiện tượng kỳ quái

Sau khi sự kiện núi Trường Bạch phát sinh, Hà Ngộ liền liên hệ với Trình Hồi ở bên ngoài, bảo hắn thuận tay gieo giúp một quẻ, tra xem sự tình có tiến triển gì không.

Sau khi Trình Hồi gieo quẻ có nói cho hắn biết, chỗ đột phá của chuyện này rất có thể ứng với phía nam, chính hắn cũng tiện đường xuôi nam, liền thuận tiện để ý giúp Hà Ngộ.

Kết quả ngày hôm sau, Hà Ngộ liền nhận được tin sư đệ mất tích.

“Tất cả các công cụ truyền tin đều không thể liên lạc được sao?” Đông Chí hỏi.

Hà Ngộ lắc đầu một cái: “Đừng nói là công cụ truyền tin, sau khi nó ra ngoài liền thích chơi game, anh có tài khoản của nó, đều lên xem hết cả rồi. Đồng đội của nó nói mấy ngày nay nó không lên game. Thằng nhóc Trình Hồi này, mặc dù có chút không tập trung, nhưng sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ không nói tiếng nào đã chơi trò mất tích. Ngày hôm qua anh có cho người điều tra tín hiệu di động và IP game của nó, cuối cùng xác nhận trước khi mất tích nó đang ở Quảng Châu.”

Khán Triều Sinh đột nhiên hỏi: “Đèn bản mệnh của cậu ta thì sao?”

“Sư phụ nói vẫn sáng, nhưng so với lúc trước thì tối tăm hơn nhiều, có khả năng gặp phải chuyện gì đó, tạm thời bị nhốt rồi, cho nên bảo tôi đi xem sao.” Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên thoạt nhìn Hà Ngộ vẫn không tính là quá lo lắng.

Hắn quay đầu hỏi Đông Chí: “Nếu không cậu cứ ở lại chỗ này đi, chờ anh xử lý mọi chuyện xong xuôi sẽ về nói chuyện tiếp với câu, chúng ta trực tiếp hội hợp ở Giang Tây?”

Đông Chí vội nói: “Tôi và anh cùng đi đi, Quảng Châu tôi có biết, còn có thể giúp anh dẫn đường.”

Khán Triều Sinh lành lạnh nói: “Đúng vậy, ngươi dẫn người mang đi đi, không thì lão đại cả ngày thấy hắn lắc qua lắc lại trước mặt, quay đầu thấy phiền, lúc chấm thi cho điểm thấp, thì không có chỗ mà khóc đâu.”

Đông Chí: …

Hà Ngộ: “Nói cũng phải.”

Đông Chí nhất thời cảm thấy như nhất tiễn xuyên tâm.

Hắn hỏi Hà Ngộ: “Chỉ hai ta đi à?”

Khán Triều Sinh vẻ mặt tiếc rẻ bẹp bẹp miệng: “Thực ra ta cũng muốn đi lắm chứ, Quảng Châu có nhiều đồ ăn ngon lắm, nhưng tiếc là trên người còn có nhiệm vụ khác.”

Đông Chí nói: “Nếu không cậu viết tên đồ ăn lại, nếu tiện tôi mang về cho.”

Khán Triều Sinh vung cái tay nhỏ lên: “Mang về thì chẳng còn cái vị kia nữa, chờ lần này hết bận, ta muốn xin nghỉ phép năm tới Quảng Châu ăn mười ngày!”

Hà Ngộ đen mặt nói: “Ngươi cũng chẳng phải Thao Thiết, sao lại tham ăn như vậy!”

Khán Triều Sinh nhe răng trợn mắt: “Ngươi quản ta!”

Tranh thủ lúc hai người đấu võ mồm, Đông Chí đã giải quyết xong bữa sáng, một bát đậu phụ thêm hai cái bánh chiên, không được hoàn mỹ chính là đậu hũ bên này không có ngọt.

Hắn vẫy tay gọi ông chủ tới tính tiền.

Ông chủ nói: “Cảm ơn, 307 đồng, bớt cho các cậu, xóa số lẻ, 300 đồng là được rồi!”

Đông Chí tưởng lỗ tai mình bị lỗi: “Bao nhiêu?”

Ông chủ đưa một hàng giấy dài dằng dặc cho hắn, cằm hất hất về phía Khán Triều Sinh: “Cậu ta gọi nhiều vậy đó.”

Đông Chí nhìn món ăn ghi trên giấy, khó có thể tin: “Ăn sạch toàn bộ?”

“Ăn sạch đó!” Ông chủ hiển nhiên là thường xuyên chiêu đãi đám Khán Triều Sinh, không hề cảm thấy kinh ngạc. Hắn chỉ vào chồng đĩa cao ngút trên bàn, “Trước khi cậu tới, tất cả chỗ này đều là do nó ăn đó.”

Hà Ngộ cười trên sự đau khổ của người khác, nói với Đông Chí: “Bây giờ mới biết tên này ăn được cỡ nào nhể, còn đồ ăn Đàm gia cơ đấy, mời KFC cũng có thể làm cậu phá sản rồi!”

Khán Triều Sinh giận dữ nói: “Không phải ngày nào ta cũng ăn nhiều như vậy!”

Đông Chí theo thói quen vuốt lông cho nó: “Được rồi được rồi, ăn được là tốt, sẽ không lãng phí, đừng giận nữa nào, đợi lát nữa ra ngoài mua kẹo hồ lô cho cậu ăn!”

Khán Triều Sinh hầm hừ, quăng cho Hà Ngộ một ánh mắc đắc ý, cũng không để ý đến loại thái độ dỗ đứa nhỏ này của Đông Chí, ngược lại còn mang bộ dáng ta đây được lợi.

Trái lại đến lượt Hà Ngộ chua xót nói: “Tội gì cậu phải đối tốt với nó như vậy!”

Đông Chí không chút nghĩ ngợi bật thốt lên: “Cậu ấy đáng yêu a!”

Hà Ngộ: “Vậy anh và nó ai đáng yêu hơn?”

Đông Chí: …

Vấn đề này, hình như, không cần nghĩ cũng biết được đáp án.

Hà Ngộ nhìn thấy bộ dạng của hắn, che ngực bi thương nói: “Còn do dự! Cậu thế mà lộ ra biểu tình do dự! Anh muốn tuyệt giao với cậu!”

Khán Triều Sinh dương dương tự đắc, trừng Hà Ngộ làm cái mặt quỷ.

Chuyến bay khởi hành lúc hai rưỡi chiều, với đường xá thủ đô, thực ra đã không còn bao nhiêu thời gian. Sau khi ba người ra khỏi cửa hàng ăn sáng, Khán Triều Sinh tự có nơi đi, Hà Ngộ và Đông Chí thì lại chia đường thu dọn đồ đạc, hẹn gặp ở dưới lầu.

Tòa cao ốc này, mấy tầng phía trên là khu vực làm việc, phía dưới chính là ký túc xá cho công nhân viên. Đông Chí để máy tính xách tay lại ký túc, chỉ nhét bừa hai bộ quần áo vào ba lô sau lưng, sau đó cầm theo bản vẽ từ trước đến nay chưa từng rời người, là có thể ra cửa.

Khéo thế nào, hắn vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Long Thâm đúng lúc đi ra từ cửa phòng đối diện.

Vừa thấy mặt, Đông Chí sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.

“Long, Long lão đại!” Mới vừa nói xong, hắn lại cảm thấy danh xưng này có chút không thích hợp, vội đổi giọng: “Chào Long cục!”

Long Thâm khẽ gật đầu, căn bản không tính toán chào hỏi hắn, thậm chí còn không nhìn thêm về phía hắn cái nào, nhanh chóng rời đi.

Đông Chí còn muốn gọi người ta lại, lại chẳng tìm được lý do hay ho nào.

Đi xuống lầu, Hà Ngộ đã chờ ở nơi đó, có chút oán giận hắn lề mà lề mề.

Đông Chí liền nói mình vừa gặp phải Long Thâm.

Hà Ngộ ồ một tiếng: “Phòng ký túc của lão đại ở ngay cửa đối diện, chỉ là ổng có phòng ở trong nội thành, bình thường cũng giống anh hay ngủ đêm ở văn phòng, gian ký túc kia ổng rất ít khi trở lại.”

Liền tự cho là hiểu ý mà an ủi hắn: “Yên tâm đi, cái mặt ổng là mặt mẹ kế mà, cũng chẳng có mấy người chịu được đâu. Chỉ là sau này hai người cũng chẳng tình cờ gặp mặt mấy đâu!”

Đông Chí chớp chớp mắt, muốn nói mình cũng không phải không hy vọng gặp được đối phương, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, liền đổi thành một câu khác: “Có phải gần đây Long lão đại đặc biệt bận không?”

Hà Ngộ nói: “Chuyến đi núi Trường Bạch lúc trước kéo theo không ít chuyện, tin tức bia đá còn chưa thấy đâu, cấp trên nhất định vẫn luôn truy hỏi. Khoảng thời gian này có lẽ ổng đang sứt đầu mẻ trán.”

Đông Chí hiếu kỳ nói: “Anh ấy còn trẻ như vậy đã làm giám đốc, có phải có rất nhiều người không phục không?”

Hà Ngộ sờ sờ mặt mình: “Ổng trẻ lắm à? Không trẻ bằng anh chứ?”

Liền cười hì hì nói: “Ai dám không phục chứ, đó là thọ tinh trên trời đó, chán sống rồi à!”

Đông Chí: …

Được rồi, bàn về tự luyến, không ai so được với Hà Ngộ.

Từ Bắc Kinh đến Quảng Châu, bay mất khoảng gần ba tiếng, chỉ là chuyến bay của sân bay thủ đô xuất phát trễ là chuyện thường như cơm bữa. Ngày hôm nay vận khí của đám Đông Chí khá tốt, chỉ bị lùi có một tiếng, lúc đến Quảng Châu, đúng là thời gian ăn bữa tối.

Hai người đã dùng cơm trên máy bay, bụng không hề đói, vội vã tìm tới khách sạn ngủ lại, sau khi giải quyết xong chỗ ở, ném hành lý lại trong phòng, liền đi tới khu vực Trình Hồi đã đến trước khi mất tích, một nơi được gọi là thôn Thành Trung ở khu Thiên Hà.

Khoảng sáu bảy giờ, đường phố đầy rẫy người đến người đi, ngựa xe như nước, nơi này là thành thị nổi danh phía nam sánh ngang với phía bắc, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

“Hai vị, ưng đi mô a*?” Tài xế taxi bị Đông Chí ngăn lại dùng tiếng Việt** hỏi.

*Ưng đi mô a: Muốn đi đâu vậy

**Tiếng Việt: Chỉ tiếng địa phương của người Quảng Đông, Quảng Tây

Đây điển hình là tài xế Quảng Châu, ngay từ ban đầu bọn họ sẽ không dùng tiếng phổ thông để nói, nếu như khách hàng nghe không hiểu, hoặc dùng tiếng phổ thông trả lời lại, bọn họ mới đổi giọng nói sang tiếng phổ thông. Đây là điểm đặc biệt độc đáo trong nghề này của bọn họ, tạo ra chút cảm giác ưu việt. Người ngoại tỉnh mới đến, sẽ cảm giác nơi này rất đặc biệt. Đối với du khách mà nói, dân tình phong cảnh Lĩnh Nam* không phải đột nhiên là từ ẩm thực hay trên cảnh vật mà tới, mà trước tiên là nhận được từ trong khẩu âm của những tài xế nơi này.

*Lĩnh Nam: Vùng phía nam Ngũ Lĩnh, tức vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Trung Quốc.

Đông Chí rất quen thuộc bài võ này, nghe vậy liền dùng tiếng Việt nói tên địa điểm.

Tài xế vốn cho rằng bọn họ là du khách ngoại tỉnh, vừa nghe khẩu âm của Đông Chí, nhất thời tinh thần tỉnh táo, dọc đường hứng thú nói chuyện dâng trào, thao thao bất tuyệt chém gió với Đông Chí, hoàn toàn bỏ quên Hà Ngộ ngồi sau.

Hà Ngộ đáng thương bị ép nghe đầy một tai “Tiếng chim”, lúc xuống xe bên tai còn vang lên ong ong.

“Rốt cục là ông ta nói gì với cậu thế, làm sao nói được vậy?”

Đông Chí nói: “Ông ấy chỉ đang oán giận, nói gần đây phần mềm đón xe kia lưu hành, đoạt mất nhiều mối làm ăn của ông ấy thôi.”

Hà Ngộ chua ngoa nói: “Vừa nãy cậu giả bộ ngủ, ông ta đã chẳng nói.”

Đông Chí nhún vai: “Như vậy ông ấy nhất định sẽ quay đầu dùng tiếng phổ thông tán gẫu với anh.”

Hà Ngộ lườm một cái.

“Nơi này chính là chỗ chúng ta muốn tìm.”

Từ dưới đền thờ đi vào, không có tường vây ngăn cách nhưng đền thờ tựa như tự hình thành một ranh giới vô hình. Bên ngoài, hàng dài rồng rắn, xe cộ rộn ràng, nơi này biển người tràn ngập, giống như họp chợ ban đêm, bốn phương nơi này cũng bày bán quán ăn, bếp lò nướng đặt khắp ven đường, hun khách qua đường không nhịn được phải đi nhanh vài bước.

Trong ngoài ngồi đầy người, thanh âm nói cười nổi lên bốn phía, chen lẫn đó là tiếng cốc chén va chạm, tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian.

Hà Ngộ hết nhìn đông lại nhìn tây: “Nơi này cao tầng dày đặc như thế, làm sao có thể biết chỗ ở cụ thể của nó là đâu?”

Đông Chí: “Có thể, chỉ là chúng ta không có chìa khóa.”

Hà Ngộ nói: “Anh đã liên lạc với chủ phòng trọ của nó, chủ phòng trọ bảo nó thuê một tầng ở khu nhà kia.”

Đông Chí gật gật đầu, cũng không thấy lạ.

Hiện tại, khách thuê trong thôn Thành Trung, phần lớn là người bên ngoài tới làm việc, cũng có không ít sinh viên tốt nghiệp ra trường, vừa ý tiền thuê nhà giá rẻ ở nơi này, để làm nơi ở trong thời kỳ quá độ.

Chỉ là Đông Chí có chút hiếu kỳ: “Đặc Quản cục có phân cục Đông Bắc, lẽ nào phía nam không có phân cục à?”

“Trước đây chỉ phân ra làm hai phân cục là nam và bắc, đất nước ta quá lớn, không thể không mở rộng, cho nên có thêm bốn phân cục nữa là Đông Bắc, Hoa Đông, Tây Bắc, Tây Nam. Tổng cục chịu trách nhiệm toàn cục, thuận tiện cũng quản lý vùng nội địa Trung Quốc luôn.”

Hà Ngộ chậm rãi nói: “Tổng bộ của phân cục phía nam vốn đặt ở Quảng Châu, sau đó phân cục Hoa Đông dời đến Thượng Hải, lãnh đạo cũng chuyển lên tổng cục, nơi này chỉ còn lại nơi làm việc, đều là mấy người mới, năng lực thì bình thường. Hơn nữa, việc của anh là việc tư, cũng không cần thiết phải gây náo động làm gì.”

Vừa nói chuyện, hai người men theo địa chỉ tìm tới một tòa nhà cao tám tầng. Tòa nhà nằm ở trong hẻm nhỏ, tách biệt với sự náo nhiệt bên ngoài, không có đèn đường, chật hẹp lại âm u.

Hà Ngộ gọi điện thoại, chỉ chốc lát đã thấy tiếng bước chân chạy đến, cửa chống trộm mở ra, từ bên trong ló ra một cái đầu của bác gái trung niên.

“Cậu chính là người trong điện thoại nói là anh họ của Trình Hồi?”

Vẻ mặt của đối phương có chút cảnh giác, hiển nhiên bề ngoài của Hà Ngộ cũng không thể cho bác gái cảm giác an toàn thật sự.

Hà Ngộ gật gật đầu,lấy điện thoại di động ra, đưa ra ảnh chụp chung cùng Hà Ngộ, còn cả chứng minh thân phận của Trình Hồi.

Chỉ là điều này vẫn không thể xóa đi sự nghi ngờ của bác gái: “Hay là ngày mai cậu đến đồn công an làm cái giấy xác nhận rồi lại mang tới đây đi, không nhỡ cậu ta trở về, nói là không quen biết cậu, tôi cũng chả biết giải quyết thế nào.”

Lúc này tác dụng của Đông Chí liền lộ ra.

Hắn tiến lên một bước, ôn hòa nói: “Chị à, chào chị ạ, em là bạn học của Trình Hồi, là em nói chuyện Trình Hồi mất tích cho anh họ của cậu ấy biết. Trình Hồi cãi nhau với người nhà giận dỗi trốn đi, bọn em đều sợ cậu ấy bị mấy tổ chức bán hàng đa cấp gì lừa đi, cho nên mới muốn tới xem một chút, nếu thật sự không có manh mối, bọn em phải báo cảnh sát. Cha mẹ cậu ấy hiện tại đều đang vô cùng lo lắng.”

Quả nhiên chủ nhà trọ có hảo cảm với Đông Chí hơn, bà ta liếc mắt nhìn Hà Ngộ một cái, hỏi Đông Chí: “Anh ta thật sự là anh họ của người kia?”

Hà Ngộ: … Này này, đều cùng là mới gặp mặt, bà đối xử với Đông Chí như cháu trai mình, đối xử với tôi lại như đề phòng cướp, không công bằng lắm rồi đấy nhá?

Đông Chí nhịn cười gật đầu: “Thật mà, bọn em chỉ vào xem qua một chút, nửa tiếng đồng hồ là đi rồi, chị có thể đứng ở cửa xem, đây là thẻ căn cước của em, chị xem đi.”

Chủ nhà trọ nhận lấy chứng minh thư của Đông Chí liếc nhìn, ôi chao nói: “Ảnh chứng minh mà cũng đẹp như thế, có bạn gái chưa?”

Hà Ngộ: …

Đông Chí 囧 nói: “Vẫn chưa có.”

Chủ nhà trọ nhiệt tình nói: “Cậu tốt nghiệp trường nào? Hiện tại đang làm việc ở Quảng Châu à, làm gì thế?”

Hà Ngộ nghe không nổi nữa, dùng sức e hèm một cái, nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của chính mình.

Chủ nhà trọ nguýt hắn một cái, rốt cục cũng để bọn họ đi qua cửa chống trộm.

“Trình Hồi đưa tiền thuê nửa năm, chi phí điện nước tuần trước vừa mới đưa qua, hiện tại tầng sau chỉ có mình cậu ta ở. Lúc bình thường tôi không mấy khi nhìn thấy cậu ta, cũng không biết vậy mà cậu ta đã mấy ngày không về. Hiện tại nuôi trẻ con lớn thật không dễ mà, hy vọng đừng bị cái tổ chức đa cấp nào đó lừa gạt mất thật đó nha…”

Bác gáu nói một nửa là tiếng địa phương nửa là tiếng phổ thông, cằn nhằn liên miên mãi, sau đó giúp bọn họ mở cửa.

Một gian phòng không lớn, phòng ngủ và phòng khách không tách nhau, nối liền lại, cũng không có ti vi, thứ đáng giá duy nhất chỉ có một cái máy vi tính đặt trên bàn.

Bố trí đơn giản đến mức thô sơ, đưa mắt nhìn qua, vừa xem liền hiểu.

Hà Ngộ lại nhíu mày.

Đông Chí: “Sao vậy, có phát hiện gì à?”

Hà Ngộ nói: “Nó mất tích từ bốn ngày trước, trong phòng không có balo và tiền bạc, nói cách khác, sau khi ra khỏi nơi này, nó chưa từng quay trở lại.”

Đông Chí: “Định vị trên di động là ở chỗ nào?”

Hà Ngộ lắc đầu: “Tín hiệu hoàn toàn biến mấ, chỉ có thể dùng biện pháp thổ.”

Hắn tiện tay cầm một bộ quần áo trên giường Trình Hồi, đưa lên mũi ngửi một cái, vẻ mặt ghét bỏ trải ra trên sàn, sau đó dời chậu hoa trên ban công lại đây.

Cây cỏ trong chậy đã khô héo từ lâu, bùn đất ngược lại vẫn còn. Hà Ngộ nắm một nắm đất lên, chia ra rắc lên bốn góc nhà.

“Cậu đi xem xem có cây đũa nào không.” Hắn nói với Đông Chí.

Trình Hồi không nấu cơm, trong phòng bếp cũng trống không, ngoại trừ bình nước nóng ra thì chẳng còn cái gì. Đông Chí lục tung tùng phèo, vất vả lắm mới lấy được mấy đôi đũa từ trong đống đồ lộn xộn trên ban công, có vẻ là do khách trọ trước đó để lại.

Bác gái chủ nhà trọ nhìn hành động quái đản của Hà Ngộ, nghi ngờ không thôi: “Các cậu muốn làm gì?”

Hà Ngộ không để ý đến bà ta, bảo Đông Chí đựng đũa lên y phục, mình thì chắp tay lại khấn, lẩm bẩm nói: “Đệ tử Hợp Tạo Trình Hồi, sinh giờ hợi ngày 15 tháng 4 năm 1992, hiện giờ mất tích nơi này, thỉnh sinh linh tứ phương đi ngang qua tiện đường giúp ta tìm người! Lập!”

Sau một chốc, đôi mắt hắn còn chưa mở, đã nhanh chóng nói một tiếng với Đông Chí: “Buông tay!”

Đông Chí nhanh chóng buông tay ra.

Đũa không hề theo cái buông của hắn mà đổ xuống, ngược lại còn vững vàng đứng im tại chỗ.

Không chỉ Đông Chí mở mang tầm mắt, ngay cả bác gái chủ nhà trọ cũng nhìn đến sững sờ.

“Thái đế dương nguyên, tứ la u quan, thỉnh theo nguyện vọng, giúp ta tìm người, đi!”

Tiếng nói vừa vang, đũa bắt đầu hơi lay động, dựa theo tốc độ nói nhanh chóng của Hà Ngộ, phạm vi lay động ngày càng kịch liệt.

Bộp một tiếng, đữa rốt cục đổ xuống, không nhúc nhích.

“Tây.” Hà Ngộ thở dài một hơi, “Trình Hồi đi về phía tây rồi.”

Đem chìa khóa trả lại cho bác gái chủ nhà trọ, hai người Đông Chí Hà Ngộ rời khỏi gian phòng kia.

Hà Ngộ lấy từ trong ba lô con gấu yêu quý thoải mái của hắn ra một cái la bàn nhỏ cỡ bàn tay, xác định phương vị.

“Đi về bên này.”

Bọn họ rời khỏi thôn Thành Trung, men theo chỉ dẫn của la bàn đi về phía tây. Nhưng mà la bàn vẫn luôn không có động tĩnh, đi gần hai mươi phút, Hà Ngộ không khỏi cũng có chút lo lắng thấp thỏm.

Đông Chí đề nghị: “Nếu không chúng ta ngồi xe bus đi, nếu la bàn có động tĩnh thì xuống xe, như vậy cũng tiện hơn.”

Hà Ngộ tất nhiên không có ý kiến.

Phía trước hai người không xa có một trạm xe bus. Bọn họ lăn qua lộn lại ở gian phòng thuê kia một trận, lãng phí không ít thời gian, sắp tới mười một giờ đêm, cũng không phải hai ngày nghỉ, bến xe rất ít người. Sau khi bọn họ vào ga, Đông Chí liền tìm xe đi về hướng tây trên trạm dừng.

Vừa vặn một chiếc xe công cộng chậm rãi lái vào thềm ga, hắn liếc mắt thoáng nhìn, mơ hồ nhìn thấy con đường xe bus này đi là về hướng tây, liền vội vã lôi Hà Ngộ lên xe.

Hành khách không nhiều, vừa nãy không ai xuống xe, chỗ trống vẫn còn rất nhiều. Bọn họ trực tiếp đi về ghế trống cuối xe ngồi xuống. Hà Ngộ ho khan hai tiếng, cong người đấm lưng.

“Anh không sao chứ?” Đông Chí chú ý tới sự khó coi trên mặt hắn.

Hà Ngộ ai oán nói: “Lần ở núi Trường Bạch bị thương nặng quá, hiện giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục lại như cũ, ai nha nha.”

Đông Chí đen mặt: “Nói chuyện cho đứng đắn, đừng có học đám nữ sinh!”

Hà Ngộ: “Thằng nhóc Trình Hồi kia không biết đang làm cái gì thế, nếu thật sự bị mấy tổ chức bán hàng đa cấp bắt có mất, sau khi tìm được nó anh nhất định phải đánh nó một trận tơi bời trước đã mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng anh!”

Đông Chí: “Trình Hồi không có năng lực tự vệ sao?”

Hà Ngộ lắc đầu: “Đừng cho rằng tất cả những người tu hành đề tinh thông mọi kiểu kỹ năng, giống như anh đây, từ bùa chú đến đánh đấm đều biết, không có được mấy người đâu hiểu không? Rất nhiều người dốc sức cả đời, có thể tinh thông một món học vấn, đã là rất giỏi rồi, anh là sự tập trung của địa linh nhân tú từ đó sinh ra tinh hoa, người khác không học được!”

Đông Chí không nhịn được phỉ nhổ: “Anh là tinh hoa, vậy Long lão đại là cái gì?”

Hà Ngộ bắt chép hai chân, thở dài: “Hỏng ở chỗ cha mẹ anh không đặt cho anh được một cái tên hay, khiến cho anh thua ngay ở trên vạch xuất phát.”

Đông Chí cầm lấy ba lô con gấu của Hà Ngộ chà đạp, cảm giác rất tốt, không nhịn được lại bóp thêm mấy cái trên đầu con gấu, thuận miệng đối phó nói: “Cái đó thì có quan hệ gì với vạch xuất phát?”

Hà Ngộ bắt đầu chém gió như bão: “Tên của anh ta là Long Thâm a! Cậu suy nghĩ mà xem, long căn vừa to lại dài, đối với đàn ông mà nói, còn có cái gì lợi hại hơn cái này? Cho nên đáng ra tên anh không nên là Hà Ngộ, phải đặt là Hà Kỳ Đại, hiện tại khẳng định kết cấu bố cục còn to hơn nữa!

Tuy rằng Đông Chí không uống nước, cũng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.