Muốn đóng cửa lại cũng chả còn kịp nữa, mắt thấy đối phương đang nhìn về phía mình, hắn đành phải trưng ra một nụ cười lúng túng mà không mất đi sự lễ phép.
Dù sao cũng không phải nhân viên trong đơn vị của người ta, lại cả ngày chạy nhảy trong này, Đông Chí có chút ngượng ngùng, chỉ lo để lại ấn tượng xấu gì đó cho lãnh đạo.
Long Thâm hỏi: “Hà Ngộ đâu?”
Đông Chí đàng hoàng nói: “Ngủ ở bên trong.”
Hắn không dám đem chuyện hai người chơi game suốt đêm qua ra nói, Long Thâm cũng không truy hỏi thêm, gật nhẹ đầu, lại nói một câu: “Cậu đi theo tôi.”
Đông Chí sửng sốt một chút, lòng nói không phải thấy hắn lớn lên vừa mắt, định mở cửa sau cho hắn, tuyển sinh sớm đó chớ?
Hắn nửa thấp thỏm nửa mong đợi đi vào phòng làm việc của đối phương.
Phòng làm việc của Cục phó Long cũng giống hệt như người, cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, chỗ đặc biệt duy nhất, là trên một mặt tường trong phòng có treo hai thanh kiếm, vỏ kiếm cổ xưa, không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, ngay cả bảo thạch khảm ở bên trên cũng đều bịt kín một tầng phong hóa.
“Điền cái này đi.” Long Thâm lấy ra một bảng biểu, đẩy đến trước mặt hắn.
Phía trên đều là điền mấy thông tin cá nhân cần thiết, thậm chí còn có mục tài khoản ngân hàng.
Chẳng lẽ là để sau khi nhận chức tiện phát lương hơn?
Đông Chí có chút ngượng ngùng: “Điền nhanh như vậy sao? Không cần trải qua thi cử, có phải có chút không công bằng với người khác hay không?”
Long Thâm chả hiểu cái gì: “Thi cái gì? Hà Ngộ chưa nói với cậu à. Lần trước cậu lập công ở núi Trường Bạch, anh ta giúp cậu xin 2 vạn tiền thuởng, sau khi điền xong, trong vòng mười ngày làm việc sẽ chuyển khoản tới.”
Đông Chí: …
Từ cổ hắn trở lên nhanh chóng đỏ lừ, vì sự tưởng bở của bản thân mà thấy vô cùng xấu hổ.
Ý cười trong mắt Long Thâm chợt lóe rồi biến mất, chậm rãi hỏi: “Tôi nghe Hà Ngộ nói, cậu muốn thi vào nơi này?”
“Đúng, tôi sẽ cố gắng ôn tập!” Đông Chí vội nói.
Long Thâm lại nói: “Tôi kiến nghị cậu nên từ bỏ ý nghĩ này.”
Đông Chí sửng sốt, một bầu nhiệt tình bị nước lạnh dội tan: “Tại sao!”
“Bởi vì cậu không thích hợp.” Sắc mặt Long Thâm nhàn nhạt, “Nơi này mỗi người đều có lai lịch đặc thù không tầm thường. Không nói người khác, chỉ riêng Hà Ngộ, xuất thân của anh ta là ở Hợp Tạo phái. Môn phái này bắt nguồn từ thời Đường, từng cùng Mao Sơn, Long Hổ sơn nổi danh là tam đại tông môn truyền kỳ, chỉ đến thời Minh Thanh mới từ từ thu danh. Cậu thật sự có chút thông minh, nhưng cũng chỉ như thế, cuối cùng, cậu còn là một người bình thường, nơi này ngọa hổ tàng long, cậu căn bản không vào được, không cần uổng phí sức lực.”
Đông Chí há miệng, nhưng một lời cũng không nói ra được. Hắn biết điều Long Thâm nói không hề sai.
Hà Ngộ biết vẽ phù, Khán Triều Sinh biết biến hóa thành mèo, ngay cả lão Trịnh cũng có thể một roi đánh tan đám Tiềm Hành Dạ Xoa xuất quỷ nhập thần đó. Còn hắn, hắn có thể làm cái gì? Ngay cả việc vẽ phù chú duy nhấ hắn làm được, cũng là do Hà Ngộ dạy cho.
Nhưng hắn không cam lòng, giống như khi còn bé thầy giáo nói hắn tay chân vụng về không thích hợp với hội họa vậy. Trong xương hắn có một sự quật cường, muốn nỗ lực đi trả giá.
“Long lão đại, tôi biết, loại người có bản lĩnh như các anh, đều không nhìn lọt mắt tôi. Tôi cũng biết so với các anh, tôi không là cái gì. Nhưng Hà Ngộ nói, sau khi thi tuyển sẽ có huấn luyện. Trước đó cũng từng có người không biết chút pháp thuật nào, thông qua huấn luyện liền có thể một mình chống đỡ một phương…”
“Cuối cùng chết ở tiền tuyến.” Long Thâm nói tiếp lời hắn.
Đông Chí cả kinh.
Long Thâm lạnh lùng nói: “Cái người kia là đệ tử ngoại môn của Võ Đang, thân thủ tốt hơn cậu rất nhiều, cũng thông qua thi tuyển mà được chọn vào, ở nơi này làm nhân viên hậu cần. Mười mấy năm trước Tây Nam gặp chút chuyện, lúc đó nhân lực không đủ, cậu ta được phái qua, kết quả hy sinh khi đang chấp hành nhiệm vụ. Coi như cậu thi đỗ được, cùng lắm cũng chỉ có thể làm hậu cần, mệnh lệnh hạ xuống, không lên cũng phải lên. Tôi sẽ không tiếc rẻ tính mạng người dưới trướng, nhưng cũng không muốn để bọn họ không dưng đưa mạng!”
Thấy đối phương im lặng không nói, Long Thâm nói: “Hà Ngộ hồ đồ thì thôi, tôi hi vọng cậu cũng đừng coi cái mạng nhỏ của mình không ra cái gì.”
“Cảm ơn kiến nghị của ngài, tôi sẽ cân nhắc thật kỹ.” Đông Chí nỗ lực thể hiện thành ý, nhưng khó tránh được bộ dạng ủ rũ như hoa bị phơi nắng.
Hắn quay người muốn rời đi, lại bị Long Thâm gọi lại.
“Chờ đã.”
Đông Chí sững sờ nhìn bàn tay đưa tới của đối phương. Đầu ngón tay man má chạm lên cổ tay mình, khiến cho hắn co lại theo bản năng.
Khi khí tức đối phương càng lúc càng gần, trong lúc nhất thời đầu óc Đông Chí không khỏi trống rỗng, tim đập dồn dập, ngay cả miệngcũng giống như bị keo dán kín, quên mất mở ra như thế nào.
“Cậu…” Long Thâm rốt cục mở miệng.
Anh ấy muốn nói gì?
Đầu óc Đông Chí suy đoán lung tung, càng căng thẳng, lại càng dễ dàng chạy loạn.
Không phải coi trọng nhan sắc của mình đó chứ? Nếu như muốn quy tắc ngầm, vậy mình từ chối hay là đồng ý thì tốt đây? Sao anh ấy không nói gì nữa, chẳng lẽ muốn chờ mình chủ động cầu tiềm quy tắc?
“Trong cổ áo có gì đó.” Long Thâm rụt tay về, trên bàn tay quả nhiên có thêm một sợi tóc.
Đông Chí:…
Nếu đây không phải nam thần, có khi hắn đã văng ra một câu thô tục rồi.
“Chắc, chắc là lúc vừa rồi đi ra ngoài không cẩn thận dính phải!” Hắn lắp bắp nói, đã không biết mình nên bày ra bộ mặt ra sao.
Long Thâm ừ một tiếng: “Cậu có thể đi rồi.”
Đông Chí giật giật khóe miệng, rất muốn nhào tới nắm lấy bả vai đối phương dùng sức lay động, gầm lên nói, anh thèm nhỏ dãi nhan sắc của tôi, muốn chơi quy tắc ngầm thì thẳng thắn nói ra coi, cớ gì mà phải ưỡn ẹo kiếm cớ như thế hả!
Nhưng hắn không dám.
Hắn chỉ có thể vô cùng kinh sợ mà a một tiếng, sau đó chuẩn bị ảo não rời đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau vài tiếng, cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài thò vào một cái đầu.
Hà Ngộ nhìn Long Thâm, lại nhìn Đông chí buồn bã ỉu xìu: “Đây là thế nào?”
Long Thâm mặt lạnh nhìn hắn.
Hà Ngộ cười khan một tiếng, cảm thấy da thịt mình sắp bị ánh mắt như đao kia đâm thành một cái lỗ rồi.
Hắn kéo Đông Chí nhanh chóng chạy ra ngoài, còn không quên chộp lấy tờ khai trên bàn.
“Lão đại, hôm nay tôi dẫn Đông Chí về Cáp Tạo Sơn, xin anh nghỉ trước cái nhé! Đi trước đây, trở về trả tờ khai cho anh sau!”
Quay lại lần nữa, Đông Chí nhìn thấy trong phòng làm việc có thêm một người.
Khán Triều Sinh đang ngồi trên ghế làm việc nhai nhồm nhoàm đồ ăn vặt, hai cái chân ngắn nhỏ xíu đung đưa qua lại, đôi gò má thì phồng lên vì nhét đồ ăn.
Hà Ngộ nói: “Nếu không phải vừa nãy Triều Sinh nhìn thấy cậu bị lão đại gọi vào, anh còn không biết đi mà cứu cậu, không sao chứ? Lão đại nói gì?”
Đông Chí bẹp bẹp miệng, nói lại mấy lời vữa nãy Long Thâm từng nói.
Khán Triều Sinh vỗ vỗ mảnh vụn trên tay: “Ta cả thấy lão đại nói rất đúng a, thật sự thì ngươi chẳng làm được cái gì cả, toàn là Hà Ngộ làm loạn cả!”
Hà Ngộ lườm một cái: “Tôi không hề hồ đồ cảm ơn gì đó. Quả thực trên phương diện vẽ phù chú Đông Chí rất có thiên phú. Lần này tôi dự định dẫn cậu ấy về sư môn. Tôi có một vị sư thúc, đến nay dưới gối chưa hề có nữ đệ tử. Tôi dự định đem tiểu bảo bối Đông Đông đề cử cho ông ý.”
Nói xong hắn liền vỗ vỗ Đông Chí tâm tình sa sút, bả vai rõ ràng đang rũ xuống kia, nói: “Cậu cững đừng bị mấy lời của lão địa đả kích, so với cấp bậc của anh ta, đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không lọt nổi pháp nhãn của ổng, cho nên chẳng chứng tỏ cậu không dùng được. Hơn nữa lão đại cũng chỉ không hy vọng tương lai cậu hối hận, bởi vì mình nhất thời kích động mà chết, cho nên lời nói mới có chút nặng mà thôi!”
Đông Chí cười khổ nói: “Tôi biết Long lão đại có ý tốt, chỉ là tôi thật sự thật lòng muốn vào đây, kề vai chiến đấu với mọi người!”
“Thật lòng hay không có ích lợi gì, ngươi không có thực lực mà!” Khán Triều Sinh độc miệng nói, lại ném một miếng khoai tây chiên về phía Hà Ngộ, không cút lưu tình phỉ nhổ: “Hà Ngộ, ngươi giống hệt bậc cha chú cưng chiều con cháu vô hạn độ!”
Hà Ngộ phẩy tay với nó, lộ ra một nụ cười từ ái: “Con trai, con ăn đồ ăn vặt của ba ba nhiều như vậy, lại đây dập đầu với ba ba nào.”
Khán Triều Sinh cười gằn: “Muốn làm cha tôi, tôi đánh anh răng rơi đầy đất!”
Nó tùy tiện ném đồ ăn vặt trên tay xuống, nhào về phía Hà Ngộ. Hai người lập tức quấn lấy nhau đánh thành một đoàn.
Với vóc người có chút nhỏ bé của Khán Triều Sinh, đánh nhay với người cao lớn to khỏe như Hà Ngộ, vậy mà lại chẳng hề thua kém.
Hà Ngộ thậm chí còn bị trúng mấy đấm, nhe răng trợn mắt: “Có bản lĩnh ngươi đừng thả chân thân ra!”
Khán Triều Sinh gào rống: “Ông đây không cần chân thân cũng có thể khiến anh quỳ xuống xin tha!”
Nó tiện tay vung lên, hai bể cá vàng thủy tinh trong phòng liền cùng lúc bay lên, rót đầy mặt mũi Hà Ngộ.
Hà Ngộ tức giận đến mức oa oa kêu to, tiện tay ném một tấm phù Định Thân ra: “Cậu gian lận!”
Phù văn còn chưa quăng đến trước mặt Khán Triều Sinh, nó liền chỉ tay về phía Đông Chí. Đông Chí đột nhiên có cảm ứng, nhanh chóng nghiêng mình tránh né, nước trong ly thủy tinh sau lưng đột nhiên bị hút lên, hóa thành mũi tên bay về phía sau gáy Hà Ngộ.
Trong nháy mắt, văn phòng biến thành bãi chiến trường nhốn nháo khắp nơi.
Đông Chí nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nửa giờ sau, hai người náo loạn xong xuôi, thở hồng hộc, rốt cục cũng hết tức, từng người như cẩu co quắp trên ghế sa lon le lưỡi.
Đông Chí đưa nước cho hai người uống, chính mình cũng tự mở một chai chung vui.
Lúc vừa rồi khi bọn họ đấu võ, hắn rất thông minh mà dọn đồ uống để qua một bên. Đúng như dự đoán, hai người đánh nhau làm đồ ăn vặt bay tứ tung khắp nơi, còn giẫm hỏng mấy bịch khoai tây chiên còn chưa mở.
Hà Ngộ đá đá Khán Triều Sinh: “Này, cậu có ý kiến gì hay không?”
Khán Triều Sinh lườm hắn một cái: “Lão đại không muốn cậu ta, tôi có biện pháp gì!”
Hà Ngộ nói: “Đừng bắt nạt người ta đê, đừng cho là tôi không biết, trên xe lửa cậu ăn của tiểu bảo bối Đông Đông không ít đồ ăn vặt. Yêu quái các cậu không phải coi trọng nhân quả nhất sao, mau chóng phun ra!”
Khán Triều Sinh tức đến nỗi đạp trả hắn một cước, ừng ực nuốt xuống một ngụm lớn nước Sprite, mới nói: “Không phải anh muốn mang cậu ta về sư môn à, nếu sư thúc anh chịu nhận cậu ta làm đồ đệ, cũng không cần tôi nhiều chuyện làm gì!”
Hà Ngộ cười hì hì: “Vậy tôi coi như cậu đồng ý rồi!”
Hắn nói với Đông Chí: “Cậu cũng đừng có xem thường Triều Sinh, cậu ta chỉ thích giả trang shota, nhưng bản chất là lão yêu quái đó, nếu cậu ta chịu giúp cậu, cũng không cần anh nhiều chuyện rồi!”
Đông Chí vội hỏi: “Viêc này có làm phiền hai người quá không?”
“Chậc, đừng suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ trả lại ngươi ân tình cho đồ ăn vặt thôi!” Khán Triều Sinh hừ một tiếng, hất cằm lên, hoàn tàn không có cách nào khiến người ta liên hệ giữa tuổi thật và thói quen ăn nói của nó với nhau. “Trước tiên cứ thi qua bài thi viết, phỏng vấn cùng huấn luyện rồi hãy nói. Cùng lắm ta cũng chỉ có thể van nài giúp ngươi vài câu trước mặt thủ trưởng. Nếu bản thân ngươi không chịu cố gắng, vậy ta cũng không có cách!”
Dĩ nhiên Đông Chí đâu có chịu thua kém, người khác càng xem thường hắn, hắn càng muốn dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Hắn muốn vượt qua cuộc thi, khiến cho Long Thâm phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, thu lại những câu nói đã từng khuyên nhủ kia. Hắn muốn đường đường chính chính tiến vào Đặc Quản cục, từ đây từng bước một đi tới đỉnh cao cuộc đời, khiến cho nam thần phải nói một câu cậu rất giỏi!
Cảm xúc nản lòng chỉ duy trì nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tiểu bằng hữu Đông Chí lập tức lại trở về hùng tâm tráng trí hưng phấn bừng bừng.