Lúc nhóc mèo dọa sợ sói tuyết, trận chiến giữa Long Thâm và cốt long mới vừa vặn mở màn.
Cốt long rít gào từng tiếng không nghỉ, cật lực muốn giãy nửa người dưới ra khỏi đống đất. Rồng tuy đã chết, sức mạnh vẫn có thể kinh thiên địa khϊếp quỷ thần như cũ. Nó rống giận mở cái miệng lớn như chậu máu cắn về phía Long Thâm, thề phải đem cái thứ chướng ngại ngăn cản nó thoát khỏi xiềng xích này diệt trừ ngay trong một lần tấn công.
Trường kiếm màu đen trong tay Long Thâm có vẻ khiến cốt long có chút kiêng kỵ, nhưng lúc ánh kiếm chém xuống, cốt long vẫn lông tóc vô thương như cũ, uốn lượn lay động khắp nơi.
Bên cạnh còn có một Fujikawa Aoi, mỗi khi Long Thâm sắp giành thắng lợi sau một kích, ông ta sẽ từ giữa nhảy ra gây khó dễ, ra tay ngăn cản Long Thâm hạ tử thủ với cốt long. Mặc dù Long Thâm không để Fujikawa Aoi trong mắt, nhưng dù sao đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn không có cách nào phân tâm được.
Long nộ dẫn động sấm sét thiên địa. Tiếng sấm cuồn cuộn kéo đến, tăng thêm một đường biến số cho trận chiến trắng bại.
“Mẹ nó, cái con rùa Nhật bản kia thành sự không đủ bại sự có thừa, xem Hà đại gia ta đây!” Hà Ngộ cắn răng nghiến lợi nói, nâng bút chấm chu sa bắt đầu vẽ phù. Kết quả còn chưa vẽ xong một tấm, hắn đã phun cả ngụm máu ra ngoài. Nếu không phải Đông Chí nhanh tay đỡ lấy hắn, cả người hắn đã ngã thẳng vào đống đá sắc nhọn rồi.
Nhìn thấy ngụm máu hắn phun ra cũng cỡ nửa cốc uống nước, Đông Chí không nhịn được khóe miệng khẽ giật giật: “Nếu không anh nghỉ một lát đi, Long… Lão đại nhìn qua có vẻ khá chắc chắn mà.”
Hà Ngộ mặt như giấy vàng, uể oải nói: “Thân thể của rồng chính là sinh vật sinh ra từ tạo hóa thần ký của trời đất, có thể biến hóa cho phù hợp với tự nhiên, rồng bị huyết hồn oán khí nuôi dưỡng trá thi còn khó đối phó hơn… Đương nhiên, lão đại rất mạnh, nhưng thời gian trước anh ấy bị thương không nhẹ, kiếm quen dùng cũng không phải thanh này, ai!”
Đông Chí nói: “Tôi có thể giúp được cái gì không?”
Hà Ngộ nuốt máu tanh đầy miệng xuống, cắn răng nói: “Cậu tới giúp tôi vẽ bùa đi, tôi dạy khẩu quyết và thủ ấn cho cậu!”
Đông Chí cảm thấy mình có khả năng làm không tốt, nhưng mà chuyện đến nước này, căn bản không có thời gian để do dự.
Cô gái Nhật Bản xinh đẹp Kita Ikeko ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, nhìn như đang chữa thương. Hai con thức thần kia của cô trái phải chiếm giữ sau lưng, ngừng công kích.
Người rồng tranh đấu, đất đá mù trời, thiên địa biến sắc. Người đàn ông mặc quần áo xung phong rục rịch, muốn tới gần, bị lão Trịnh mắt sắc phát hiện, xiết chặn nửa đoạn roi lạnh lùng chuyên chú nhìn hắn.
Ngay tại lúc này, Asou yoshito a một tiếng, hoảng sợ nói: “Quái vật! Đám quái vật kia đến!”
Hắn dùng tiếng Nhật nói, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được sự sợ hãi trong lời hắn. Theo tiếng kêu không dứt nhìn lại, đã thấy trong ánh sét lập lòe, một đám sương mù màu xám nửa trong suốt bay về phía bọn họ, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Từ ngoại hình của chúng nó mà xem, căn bản không tưởng tượng nổi chỗ kinh khủng của chúng nó. Nhưng Đông Chí nhớ đến tình hình quỷ dị trên tàu của nhân viên phục vụ kia, nhớ tới người khách nhón mũi chân bước đi trong khách sạn sau đó còn đi nhảy lầu, còn cả Diêu Bân trở thành một thứ như xác chết di động, cả người nhất thời lạnh lẽo như băng, không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.
“Chớ ngẩn ra đó, nhanh tới giúp tôi vẽ phù!” Hà Ngộ nói.
Mấy đám khói xám kia không dám tới gần trận chiến của Long Thâm và cốt long, giống như bị long uy chấn nhϊếp, lại giống như có kiêng dè gì khác. Nhưng đối với những người bên lão Trịnh này, lại không chút khách khí, mục tiêu rõ ràng.
Dư uy của lão Trịnh vẫn còn. Nửa đoạn roi đánh xuống, khói xám hơi rung động, lại không tiêu tan nát vụn như lúc trước, chỉ có tốc độ hơi chậm lại, sau đó lại tung bay về phía trước.
Tiếng súng vang lên, tên bảo tiêu dưới trướng người mặc quần áo xung phong kêu thảm một tiếng. Khói xám từng chút từng chút chui vào từ đỉnh đầu của hắn. Hắn liều mạng lăn lộn giãy dụa trên mặt đất, lại không thể làm nên chuyện gì. Người đàn ông mặc quần áo xung phong vội vã nã một phát súng vào ngực hắn. Đối phương giãy chân vài cái, hai mắt trợn tròn không còn động tĩnh. Mà chỉ chốc lát sau, thân thể đã từ từ bò lên, cứng ngắc chậm chạp. Người đàn ông mặc quần áo xung phong liền nổ vài phát súng, máu từ trên người đối phương tuôn ra. Hắn nhìn người đàn ông mặc quần áo xung phong lộ ra một nụ cười dữ tợn, đột nhiên nhào tới.
Hạc trắng lượn tới, đánh gục tên bảo tiêu. Asou Yoshito cùng với người đàn ông mặc quần áo xung phong liên tục lăn lộn lùi tới phía sau Kita Ikeko, hoảng sợ tột độ, từ lâu đã không còn uy phong như lúc vừa rồi đối xử với Đông Chí và Trương Hành.
Hà Ngộ bày một trận pháp loại nhỏ trên đất, bao lấy cả lão Trịnh vào. Khói xám chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài, nhưng không cách nào tiến thêm một bước. Mà Đông Chí khẽ nhìn thoáng qua, phát hiện phù văn dán trên đất đều đang chầm chậm biến đen, không biết đến lúc nào sẽ mất đi tác dụng.
Hắn tăng nhanh tốc độ tay, nhưng càng nhanh thì càng loạn, đã viết hỏng vài tấm.
Hà Ngộ đột nhiên vỗ một cái lên lưng hắn. Đông Chí phát hiện bên tai mình lập tức không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa. Hắn ngẩng đầu lên, tình cảnh vẫn hỗn loạn như trước. Hà Ngộ lại vươn tay ra hiệu với hắn, ý bảo làm cho hắn chuyên tâm viết phù. Đông Chí hiểu rõ đối phương nhất định đã tác động gì đó lên người hắn, khiến cho hắn có thể không bị tạp ân xung quanh quấy nhiễu.
Hắn cưỡng ép chính mình định tâm, chăm chú nhìn lá bùa trước mắt. Trước tiên, mô phỏng đồ án phù chú ở trong lòng, sau đó từng bút từng bút vẽ phù chú ra, cùng lúc im lặng niệm khẩu quyết ở trong bụng: “Thiên nhất sinh thủy, địa nhị sinh hỏa, thiên tam sinh mộc, địa tứ sinh kim, ngũ cư trung cung, chế phụ hung ác, khắc phạt tai nguy, trảm tà diệt tung!”
Phù văn vẫn là Minh Quang phù. Hiện tại học kiểu phù chú khác đã không còn kịp, hiệu quả cũng vì thế mà không quá tốt. Hà Ngộ đơn giản bảo hắn cứ vẽ Minh Quang phù, chỉ cần làm tốt khẩu quyết và thủ ấn là được. Sau khi vẽ xong, Đông Chí đưa tay kết hoa sen ấn, ngón út đặt lên chính giữa phù văn, thổi một hơi lên… Phù chú vẫn là phù chú, không lóe lên ánh đỏ, đạp đất bay lên như trong tưởng tượng.
Đông Chí có chút ủ rũ, nhưng hắn biết đây mới là bình thường. Hà Ngộ từng nói vẽ phù cần phải tinh khí hợp nhất, huống chi là người mới, căn bản không có khả năng một lần đã thành công.
Chỉ là quyển tiểu thuyết nào cũng đều mở màn như vậy, tuy rằng vai chính bình thường không có gì lạ, nhưng có thể ngăn cơn sóng dữ trong lúc nguy cấp, cuồng duệ khốc bá đại sát tứ phương, hàng phục cốt long, ở trên không trung ôm lấy Long Thâm chậm rãi hạ xuống, nhận lấy ánh mắt khϊếp sợ quỳ lạy của đám người Nhật Bản…
Chỉ do suy nghĩ quá nhiều thôi.
Ảo tưởng là tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc. Hắn liên tiếp vẽ hỏng hai mươi mấy tấm phù, cuối cùng mới có thể tạo ra được một tấm có sử dụng tạm. Đông Chí không ngừng cố gắng, lại vẽ thêm một vài tấm nữa. Cũng không biết trải qua bao lâu, phía sau lưng đột nhiên bị người ta vỗ một cái. Âm thanh lập tức như thủy triều vọt tới, phảng phất giống như đột nhiên từ không gian thứ nguyên kỳ quái nào đó trở lại thế giới hiện thực.
Lúc này hắn mới phát hiện trước ngực sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu. Gió lạnh chui qua cổ áo, mang đến cảm giác mát mẻ ướŧ áŧ, mất nước vô lực giống như mới chạy xong năm ngàn mét.
“Vừa nãy một cái vỗ kia của anh là sao vậy?” Đông Chí hiếu kỳ nói.
Từ lúc vẽ bùa đến khi hoàn thành, còn chưa tới một tiếng đồng hồ, sắc mặt Hà Ngộ đã tái nhợt thêm mấy phần.
Phù trận quanh thân bọn họ có một phần đã cháy đen hoàn toàn. Nhờ có lão Trịnh canh giữ ở chỗ hổng mới có thể chống lại thế tiến công của đám Tiềm Hành Dạ Xoa này.
Chỉ là bên phía Kita Ikeko kia cũng chẳng tốt hơn chút nào. Bọn họ không có phù trận, người đàn ông quần áo xung phong và Asou Yoshito chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của Kita Ikeko. Kita Ikeko vốn đã bị thương không nhẹ, cố gắng chống đỡ hai con thức thần chiến đấu, tránh trái hở phải, so với đám Đông Chí bên này còn muốn ngàn cân treo sợi tóc hơn.
“Thủ thuật che mắt nho nhỏ mà thôi. Có thể rồi. Tám tấm, miễn cưỡng có thể chống đỡ được một cái phù trận! Cậu dựa theo phương vị tôi nói đi dán phù!” Hà Ngộ nói với Đông Chí, chỉ về phía tây bắc cái hố trời, “Ngược chiều kim đồng hồ, dùng vị trí cốt long đứng làm tâm điểm, bán kính mỗi tấm phù cách tâm không được lệch nhau quá nhiều, cẩn thận chút!”
“Nếu không để tôi đi cho, dù sao Tiểu Đông cũng không có kinh nghiệm!” Lão Trịnh chủ động nói.
Hà Ngộ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Với thương thế hiện giờ của anh, chạy nhanh được hơn cậu ta chắc?”
Lão Trịnh cười khổ.
“Chớ có xem thường tôi, trạch nam cũng có thanh xuân mà!” Đông Chí vỗ vỗ lão Trịnh an ủi, đứng dậy chạy về phía tây bắc.
Ở phía sau hắn, lão Trịnh nhỏ giọng nói: “Tên nhóc nhà cậu định đặc biệt chiêu dụ cậu ta vào cuộc đúng không?”
Hà Ngộ cũng nhỏ giọng nói: “Có được nhận vào hay không, phải có sự đồng ý của lão đại, tôi nói không tính. Thật a tôi chỉ muốn giúp sư thúc thu một đồ đệ. Cậu ta có thiên phú trên mảng vẽ phù. Không thì chờ chuyện này qua đi, tôi lại hỏi dò ý tứ của lão nhân gia người xem sao rồi tính!”
Long Thâm và cốt long đang ở phía trên hố trời giao chiến kịch liệt. Hiện trường như một quả bom cỡ lớn có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Khí xoáy quấn quanh, đá văng tung tóe. Đông Chí đi thẳng về phía trước, tuy đã cẩn thận từng li từng tí, nhưng dù sao vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi.
Nhưng đúng lúc này, một tia sét từ tên tầng mây đánh xuống, nổ tung ở ngay bên rìa hố trời, sáng đến mức khiến cho tất cả mọi người đều không mở nổi mắt. Mặt đất rung động kịch liệt, nửa thân dưới của cốt long từng chút từng chút vươn lên, xương trắng ơn ởn, hai mắt sáng rực lập lòe, không hề có chút uy nghiêm nào của long tộc, ngược lại đặc biệt quỷ dị.
Sau khi Long Thâm cắm trường kiếm vào vị trí vảy ngược, cũng không biết lấy từ chỗ nào ra một cái roi, quấn quanh từng vòng trên cổ cốt long, sau đó lại rút kiếm ra, thân hình khẽ nhảy, đáp lên trên đầu rồng, hai tay cầm kiếm, cắm vào một bên mắt cốt long.
Cốt long phẫn nộ rít gào. Toàn thân lay động, muốn hất ngã Long Thâm xuống. Thiên lôi cũng đáp lại nội tâm cốt long, từng cái từng cái đánh xuống.
Fujikawa Aoi đứng dưới hố trời ngay tại góc chết của thân rồng, thấy thế rút một tấm phù chú ném ra. Phù chú đến giữa không trung hoa thành loài ưng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lướt về phía đầu rồng, ngậm lấy thanh trường kiếm vốn cắm ở mắt rồng kéo ra!
Kita Ikeko đứng cách xa ngoài chiến trường giống như đã ước hẹn tốt với lão sư của mình. Hạc trắng của nàng mau chóng lao vυ't về phía Long Thâm, ngăn cản đường đi của hắn.
Long Thâm không hề chớp mắt đánh về phía hạc trắng, nhìn như một chưởng khá nhẹ, lại khiến con hạc trắng to cỡ nửa sân bóng rổ kia một chút phản kháng cũng không có, lập tức rớt thẳng xuống, sau đó ở giữa không trung hóa thành điểm sáng, tiêu tan không còn hình bóng.
Thức thần tan biến, người làm chủ nhân là Kita Ikeko cũng tương tự phải chịu phản phệ. Cô lập tức kêu thảm một tiếng, mềm nhũn ngã xuống, bất tỉnh nhân sử.
Hạc trắng có thể ngăn cản Long Thâm chỉ là một cái nháy mắt ngắn ngủi, nhưng chỉ một nháy mắt này đã đủ rồi. Long Thâm mất đi tiên cơ, cốt long bị hắn làm cho tức giận triệt để đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, trong cảnh núi rung địa chấn, một cỗ xương rồng trắng dài phá vây đạp đất chui ra, nghẩng cổ thét gào, bay lên không trung!
Nó ôm theo oán khí bị nhốt dưới nền đất lâu nay, huyết hồn oán linh lập lòe sáng rực trong hai mắt, càng làm cho hung tính của nó dâng trào. Cốt long phun ra một ngụm trọc khí, đuôi rỗng bỗng dưng quét về phía hố trời. Chỉ một thoáng đá bay tứ phía, một tảng đá lớn trong đó thuận thế bị cuốn lên cao, nện xuống đỉnh đầu Đông Chí.
Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, một vệt sáng trắng nhanh chóng từ đầu rồng bắn vụt đến. Tại thời khắc hắn nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, tảng đã đã vững vàng được nâng lên.
Lúc này Đông Chí mới ý thức được, bản thân mình mới vừa trở về từ cõi chết.
Hắn nhìn người đàn ông cầm trường kiếm trong tay đứng trước mặt mình, trong lòng chỉ hận không thể đem ba chữ soái chết người bắn liên thanh đến cho Long Thâm biết. Nhưng đối phương thậm chí còn chẳng rảnh liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức chạy vụt về phía cốt long.
Nhìn thấy đệ tử trọng thương hôn mê, Fujikawa Aoi tức giận đến mức sắc mặt cũng biến thành màu đen, cũng không quan tâm đến thức thần sói tuyết còn đang triền đấu với con mèo vàng bự, lập tức gọi ra một con ưng lớn màu đen, đánh về phía Long Thâm, sau đó niết phù dẫn ra tám ngọn thanh đăng, lượn lờ bay lên, bao quanh bốn phía cốt long.
Tám chiếc thanh đăng kia trông khá xinh xắn, trong sự quay cuồng của cốt long vẫn luôn lơ lửng giữa không trung. Theo ánh xanh từ trong thanh đăng càng ngày càng sáng, màu đỏ lập lòe trong đôi mắt cốt long vậy mà lại dần dần ảm đạm, động tác cũng biến thành chậm chạp.
Lão Trịnh thất thanh nói: “Lão định làm gì?”
Hà Ngộ nhíu mày nói: “Có lẽ là muốn hút oán khí cốt long vào, lại thu nó làm thức thần. Nhưng sức mạnh của cốt long quá lớn, ngay cả lão đại, trong thời gian ngắn cũng không chế phục được, lão già kia quả thực là đang tìm đường chết!”
Tựa như để chứng minh lời hắn nói, một tia sét từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào một chiếc đèn trong số đó. Bảy chiếc thanh đăng còn lại cũng bị long khí hất văng trong nháy mắt. Cốt long rít gào một tiếng, so với lúc trước càng thêm phẫn nộ gấp trăm lần.
Sét đánh tràn mây, đất đá nứt toác, ánh điện quang chiếu sáng từng mảng tuyết trắng trải dài trên đỉnh núi Thiên Văn, dùng phong thái bá đạo có một không hai bao phủ thiên địa núi sông. Trong cuồng phong rít gào phẫn nộ, cốt long mở xương hàm trên dưới ra, mang theo thi khí rợp trời cuốn trọn Long Thâm và Fujikawa Aoi, thề phải cắn nuốt sạch sẽ hai tên nhân loại nhỏ bé này, xé thành muôn mảnh!
Long Thâm không lùi mà tiến, thân hình nhanh nhẹn linh hoạt di chuyển trên bộ xương rồng, trong thời gian tới lui giữa từng tia sét, giống như một thanh kiếm sắc bén đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tuy rằng cốt long to lớn không gì sánh được, nhưng thân hình cũng không linh hoạt được như vậy, không có cách nào vặn người cắn ngược về phía Long Thâm, chỉ có thể đem tức giận trút hết lên người Fujikawa Aoi trên mặt đất. Fujikawa Aoi hiện giờ chẳng còn tâm sức đâu mà đi chú ý tới cái ý niệm thu phục cốt long nữa, nhanh chóng chật vật tháo chạy chung quang.
Thức thần chim ưng màu đen khá lớn kia của Fujikawa Aoi, có ý đồ muốn tranh đấu cùng cốt long, lại trực tiếp bị một ngụm thi khí phun thẳng lên người, nhất thời hóa thành sương đen tan biến. Fujikawa Aoi vừa giận vưa sợ, lấy mười hai tấm phù ném về phía không trung. Phù chú hóa thành mười hai mũi tên nhọn hoắt ôm theo hỏa phong gào thét bắn tới, thời điểm xuyên qua thân thể cốt long nổ tung thành từng đám lửa hoa, giống như từng cây đinh lửa cắm chặt vào thân rồng, xương cốt màu trắng thoáng chốc cháy đen.
Lão Trịnh gửa đầu xem chiến không khỏi a một tiếng.
Hà Ngộ còn có tâm tình đi bình phẩm: “Suy nghĩ của ông ta không sai, rồng thuộc tính thủy, sau dùng huyết hồn oán linh phục sinh lại, dẫn động thiên lôi địa hỏa, lại kéo theo kim, cho nên dùng lửa khắc chế là tốt nhất, chỉ là…”
Chỉ là Fujikawa Aoi lại quên mất, cốt long chính là sinh linh to lớn thứ nhất thứ nhì trong thiên địa, nếu như không thể một chiêu tất thắng, sẽ gặp phải phản kích còn cuồng bạo hơn.
Đúng như dự đoán, cốt long rít lên một tiếng, thân thể cuồng nộ cuốn lên. Fujikawa Aoi không kịp né tránh, bị đuôi rồng quét trúng, cả người lập tức đập thẳng lên đám đá bên cạnh, thiếu chút nữa là phun ra nửa chậu máu, so với đệ tử Kita Ikeko của mình cũng chẳng khá hơn là bao.
Trạng thái phẫn nộ của cốt long hiển nhiên càng thêm khó đối phó. Mấy lần Long Thâm tí nữa là bị nó quăng rớt xuống. Ở bên khác, Đông Chí âm thầm, thừa dịp cốt long đặt lực chú ý lên người Long Thâm và Fujikawa Aoi, đã đem bảy tấm phù dán tốt lên các vị trí.
Chỉ còn lại một cái cuối cùng.
Lúc này, cả người hắn đã ướt đãm mồ hôi, không biết là mệt hay là bị dọa. Áo lông trên người nặng trình trịch, Đông Chí rất muốn cởi ra, lại sợ càng lạnh hơn, đành phải kiên trì bước từng bước về phía trước, đi về phía mục tiêu cách phía xa mười mét.
Gió rất lớn, gần như thổi bay cả người. Hắn bò lổm ngổm trên đất lết đi từng chút từng chút một, vừa chống đỡ gió lạnh gào thét, vừa nghĩ đến tình cảnh chiến sĩ hồng quân mai phục nổ lô cốt, không hiểu sao đột nhiên có chút cảm giác vui vẻ trong khổ đau.
Chỉ là không chờ hắn kịp cười ra, đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ: “Tránh ra!”
Cốt long từ giữa không trung lao xuống, chớp mắt một cái, xương trắng che kín bầu trời, chụp xuống đỉnh đầu Đông Chí một bóng ma. Cho dù không ngẩng đầu lên, hắn cũng có thể cảm giác được gió tanh đập vào mặt, giống như gần trong gang tấc.
Muốn tránh cũng tránh không được, mà đã không thể tránh, vậy hắn đơn giản khẽ cắn răng, vồ về phía trước, trong tay nắm chặt tấm phù văn cuối cùng. Trong khoảnh khắc cốt long lao xuống kia, hắn đem phù văn vỗ mạnh một cái lên vị chí Hà Ngộ chỉ định!
Cơn lốc trên đỉnh đầu càn quét cuốn qua, Đông Chí chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, thân thể lập tức bị ném ra xa, va vào vách núi đầy vụn đá lởm chởm, nhất thời một trận đau đớn truyền đến, không phân rõ là từ trước ngực hay sau lưng, chỉ cảm thấy xương cốt trong người như muốn rời ra thành từng mảnh.
Bốn phía đều là đất đá mịt mù, làm mơ hồ toàn bộ cảnh vật. Trận pháp phù văn mà hắn dựa theo yêu cầu của Hà Ngộ, bày ra kia, tựa hồ có tác dụng, quanh thân cốt long hình thành một tấm chắn trói buộc, ngăn cách sự liên hệ giữa thiên lôi và cốt long. Nhưng trận pháp này cũng không duy trì được bao lâu, phù văn trên tám vị trí lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy biến thành màu đen rồi nổ tung!
Trong tiếng nổ rầm trời, hắn đã không nhận rõ đau đớn là trên mặt, trên mu bàn tay, rốt cục là vì bị gió quật, hay là bị đá vụn cà xước. Cho dù nhanh chóng ngậm miệng, cát bụi vẫn cứ nghĩ mọi biện pháp chui vào trong lỗ tai, cả người giống nhưu bị cát đá nhấn chìm, tất cả trở nên tê dại, ngay cả sinh tử cũng đều tựa như không còn quan trọng nữa.
Một ngày trước, hắn tuyệt đối không ngờ được lúc mình còn sống trên đời có thể nhìn thấy loại sinh vật là rồng này, còn thiếu chút nữa là chết trong tay nó.
Đông Chí cố sức ngửa đầu lên, chỉ thấy thanh kiếm trong tay Long Thâm đâm vào trong con mắt còn lại của rồng. Hắn nắm chặt cán kiếm, mặc cho cốt long cuồng loạn giãy dụa, cả người treo giữa không trung, giống như lá khô trong gió, lung lay chực rớt, kinh tâm động phách.
Ánh đỏ trong mắt cốt long dần dần tắt đi, rống giận hóa thành gào thét, vang vọng khắp núi sông hoang dã, vang vọng trong trái tim của mỗi con người, rung động đến tâm can họ.
Đó là tạo vật của đất trời không cam lòng giãy dụa trong tử vong, phẫn nộ đối với việc mình bị đối xử như tà vật phục sinh.
Nó từng khiếu ngạo* bốn biển, trở thành biểu tượng cho vùng đất này, hiện giờ lại chỉ có thể dùng phương pháp chật vật như vậy mà vội vàng hồn phi phách tán.
*Khiếu ngạo: Ung dung tự tại nhìn khắp thế gian không ai sánh bằng, ở trên kẻ khác
Không hiểu tại sao, đôi mắt Đông Chí đã ướt nhòe, nước mắt tuôn rơi.
Hắn giống như nghe hiểu được nỗi lòng trước khi chết của cốt long, cũng nghe hiểu được sự bất khuất chống lại mệnh trời của nó.
Sắc mặt của những người khác cũng nặng nề như vậy. Fujikawa Aoi quỳ gối bên hố trời lệ rơi đầy mặt, cũng không biết là đối phương giả vờ buồn thương, hay là đang khóc cho chính mình dã tràng xe cát.
Người đàn ông mặc quần áo xung phong nằm trên đất, mặt đầy máu tươi. Asou Yoshito vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, chân liền mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên đất.
Thời điểm cốt long giãy dụa sắp chết phát ra năng lượng cực lớn. Người đàn ông mặc quần áo xung phong vì giúp Asou Yoshito đỡ đòn này mà bị quét trúng. Hắn không có được may mắn như Đông Chí, bị thương nơi yếu hại, chết ngay tại chỗ rồi.
Hà Ngộ thấy thế chậc một tiếng: “Không ngờ trong cái đám Nhật Bản này cũng có người trung dũng, vì cố chủ của mình mà ngay cả cái mạng cũng không cần!”
Lão Trịnh lắc đầu một cái: “Cái này thì cậu không biết rồi. ở Nhật Bản, trong một số gia tộc quyền quý đều có nuôi vài thế hệ võ sĩ bảo hộ. Vừa nãy nếu như Asou chết đi, người kia bảo vệ bất lực, trở lại cũng không sống nổi, còn chẳng thà vì chủ nhân tận trung mà lấy được tên tuổi.”
Hà Ngộ líu lưỡi: “Xem ra bọn họ không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với chính mình hơn!”
Fujikawa Aoi loạng chà loạng choạng đi tới bên người Kita Ikeko xem thương tích của cô, lại ngẩng đầu nhìn về phía đám người Long Thâm, mặt âm trầm nói: “Hậu ý của các hạ với đệ tử ta, ta nhất định sẽ không quên!”
Hà Ngộ cười cười một tiếng: “Thì làm sao, muốn báo thù à? Đồ đệ của ông tự mình học nghệ không tinh, còn trách người khác? Đừng quên các ngươi còn chưa thông qua thông báo đặc thù đã chạy tới nơi này, không nhân cơ hội xóa bỏ sự tồn tại của các ngươi, đã coi như là chúng ta nương tay rồi!”
Sắc mặt Fujikawa Aoi càng thêm khó coi, há miệng, lại chẳng nói ra được câu gì, chỉ có thể hồng hộc hít thở.
Trái lại là Asou Yoshito khập khễnh bước lại, khong lưng nghiêng mình với đám người Long Thâm: “Vô cùng xin lỗi đã gây ra phiền phức cho mọi người, cảm tạ mấy vị đã cứu giúp, sau khi quay về chúng ta nhất định sẽ bổ sung thủ tục. Đối với phần tình ý lần này, chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Hà Ngộ tùy tiện vung tay lên: “Không cần phải khắc trong tâm khảm, sau này ít dẫn mấy người vớ va vớ vẩn bước lên quốc thổ của chúng ta là được rồi. Nếu có lần sau nữa, vậy thì đừng trách chúng ta!”
Bị dán cái mác “Vớ va vớ vẩn”, sắc mặt Fujikawa Aoi cũng sắp đen xì rồi.
Nếu như ông ta nghe không hiểu tiếng Trung thì thôi, cố tình tiếng Trung của ông ta còn rất tốt. Fujikawa Aoi ở Thần Đạo giáo tại Nhật Bản vốn được bao người tôn sừng, chưa bao giờ phải chịu sự đối xử như vậy. Chuyện này đối với lòng tự trọng cực cao của ông ta mà nói, quả thực không thể chịu nổi.
Chờ Hà Ngộ nói xong, Long Thâm mới nói: “Sự kiện lần này, chúng ta sẽ nghiêm túc đặt lên mặt bàn ngoại giao để đàm phán chính thức.”
Lúc này đến lượt sắc mặt của Asou Yoshito khó coi.
Đàm phán có nghĩa là tranh luận, tranh luận cũng có nghĩa là bị đám người Trung Quốc gian trá này dọa dẫm. Mà lần này quả thật là bọn họ sai lè, nhược điểm rơi vào tay người, không còn gì để nói.
Hắn nở nụ cười miễn cưỡng nhìn mọi người nói lời cáo biệt, chủ động vác Kita Ikeko đang hôn mê lên, cùng với Fujikawa Aoi đi về phía dưới ngọn núi, bộ dạng chật vật như tàn binh bại tướng.
Một đêm ác chiến, trời đã tờ mờ sáng.
Đến khi trăng sao dần tắt, là lúc ánh bình mình khẽ lộ ra.
Cõng lên nắng sớm, Long Thâm đứng bên cạnh hố trời nhìn xuống, khẽ nhấc trường kiếm trong tay, thanh kiếm tan biến vào hư vô.
Cũng không biết là vạn sơn cô tuyết hay là tiêu yên tán tẫn*, bóng hình của hắn, không hiểu sao lại khiến Đông Chí nhìn ra mấy phần tịch liêu.
*Vạn sơn cô tuyết, tiêu yên tán tẫn: Tuyết phủ khắp núi, khói bụi tan hết – ở đây chỉ cảnh anh Long đứng trong lòng hố, trên có tuyết trắng phủ kín, dưới là khói bụi lắng xuống, trông có vẻ hơi đơn độc.
Ngàn ngôn vạn ngữ, chỉ ở một cái liếc nhìn.