Cách đó không xa, một thứ đồ vật khá quen mắt bị để vào giữa đống đá vụn, là cái balo con gấu lông xù nhẹ nhàng kia của Hà Ngộ.
Hắn chạy tới, túm cái balo lên, mở ra xem, để ngay đầu quả nhiên có chu sa và giấy vàng. Đông Chí quá vui, chiếu theo phương pháp Hà Ngộ dạy mình, ở trên vẽ từng nét bút, viết xuống Minh Quang phù.
Tay hơi run rẩy, càng muốn viết tốt, lại càng viết không được. Đông Chí tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, đem chuyện “Nhện rất lớn rất đags sợ” và “Hà Ngộ sắp biến thành thức ăn rồi” ngăn hết ở thế giới bên ngoài, đem balo đệm ở dưới giấy, ngồi xếp bằng đặt bút, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
Mặt đất vẫn còn hơi rung động, trong huyệt động thỉnh thoảng truyền đến tiếng rồng ngâm, sấm vang chớp giật cũng chưa từng ngừng nghỉ, có thể tưởng tượng tình hình trận chiến trong huyệt động kịch liệt cỡ nào.
Có Long Thâm và Khán Triều Sinh ở đó, trong thời gian ngắn long thi chắc cũng không tạo nên nổi sóng gió gì. Nhưng Fujikawa Aoi là một biến số, lão Trịnh nhất định không ngăn được ông ta. Nếu như đối phương muốn xác rồng, sẽ xảy ra xung đột với đám người Long Thâm bọn họ…
Hà Ngộ rất sốt ruột, nhưng hắn còn phải lên tinh thần ứng phó Kita Ikeko trước mắt.
“Tiểu mỹ nữ có bạn trai chưa đấy? Thần Đạo giáo các cô chắc không cấm vu nữ nói chuyện yêu đương chứ. Đàn ông Nhật Bản đều thấp lắm nhỉ, cô có muốn suy tính anh giai tôi đây chút không?”
Hà Ngộ tránh thoát tơ trắng con nhện bự phun đến, trở tay đem dao găm vẽ về phía Kita Ikeko, tuy miệng vẫn cợt nhả, nhưng xuống tay lại không hề lưu tình chút nào.
“Tôi nhớ thần quan Nhật Bản các cô có thể kết hôn sinh con mà, nên vu nữ không phải sẽ vì Thiên Chiếu đại thần các cô mà kính dâng cả đời đó chứ?”
Cho dù biết Hà Ngộ đang cố ý chọc giận mình, Kita Ikeko vẫn không có cách nào bình tĩnh, giận dữ nói: “Thiên Chiếu đại thần là nữ!”
“Vậy cũng có thể làm bách hợp nha!” Hà Ngộ cười hì hì nói, nhân dịp đối phương không tập trung, dao găm đâm về phía sườn trái của Kita Ikeko.
Kita Ikeko vội vàng né tránh, cây quạt nhỏ trong tay vung lên. Con nhện cấp tốc bò đến sau lưng Hà Ngộ, từ trên cao nhấc cái chân cong sắc bén chém về phía sau lưng hắn.
Rơi vào tình huống này, Hà Ngộ muốn né tránh, cũng chỉ có thể từ bỏ cơ hội công kích đối với Kita Ikeko.
Nhưng cứ như vậy, Kita Ikeko cũng sẽ bởi vậy mà được giải vây, phản thủ thành công. Ngực Hà Ngộ đã đau đến mức không thể coi nhẹ được nữa. Hắn hoài nghi mình chỉ sau một khắc nữa sẽ ngã xuống đất thổ huyết, căn bản không có khả năng tiếp tục thừa thế xông lên chặn Kita Ikeda lại.
Đàn bà Nhật Bản quả thực quá độc ác, hắn chỉ muốn cản người, đối phương lại muốn lấy mạng hắn!
Hà Ngộ tức giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, cái chi sắc bén của con nhện sau lưng cuốn theo gió tanh xông vào khoang mũi.
Ngay tại lúc đó, động tác múa quạt của Kita Ikeko không hiểu sao lại đột nhiên hơi chậm lại.
Chính do cái ngừng đột ngột này, nhện bự cũng theo đó lay động, thân hình trở nên mơ hồ.
Hà Ngộ nắm dao găm đâm vào thân thể của cô.
Kita Ikeko bị đau, đá vè phía Hà Ngộ. Hà Ngộ tránh lui về sau, lảo đảo hai bước ngã lại trên đất.
Hắn cười ha ha, giơ ngón tay cái lên với Đông Chí: “Làm tốt lắm!”
Vừa nãy trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đông Chí muốn chạy tới cứu Hà Ngộ đã không còn kịp. Hắn cái khó ló cái khôn, đem Minh Quang phù đã viết xong gấp lại thành hình tam giác,, quấn lại với hai cục đá to cỡ lòng bàn tay, ném liên tiếp về phía Kita Ikeko.
Có phù chú duy trì, cục đá quả nhiên đột phá kết giới phòng hộ của Kita Ikeko, đập thẳng lên người cô, tranh thủ chút thời gian cho Hà Ngộ.
Kita Ikeko phun ra một ngụm máu, thức thần nhện bự hóa thành sương trắng trong nháy mắt, tiêu tán vào không trung.
Cô thao túng hai con thức thần vốn vô cùng vất vả, lại còn phải bố trí kết giới hộ thân quanh người, tương đương với việc đem toàn bộ tinh lực phát huy tiêu hao hầu như không còn, giờ phút này ngã lại trên đất, nhìn qua có chút đáng thương.
Đông Chí chạy tới nâng Hà Ngộ dậy: “Anh không sao chứ!”
Hà Ngộ vừa ho khan vừa che ngực, hữu khí vô lực nói: “Vốn là có sao, nhưng nhìn thấy con mụ này còn thảm hơn anh, nháy mắt khỏi hẳn rồi!”
Đông Chí tắt lời luôn.
Kita Ikeko oán độc nhìn chằm chằm hai người bọn họ: “Khụ khục… Lão sư sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Hà Ngộ trợn trắng mắt: “Nói mấy câu hung ác ai mà không biết? Chính phủ Nhật Bản muốn đưa các ngươi về, vậy chờ đến mục xương đê!”
“Ikeko tiểu thư, ngài không sao chứ!” Người đàn ông mặc quần áo xung phong chạy tới, nhìn thấy bộ dáng của Kita Ikeko, liền muốn ra tay với Hà Ngộ.
“Ngươi dám động đến một sợi lông của ta, hai vị chủ tử của ngươi cũng đừng hòng thoát!” Hà Ngộ cười lạnh, co quắp trên mặt đất không nhúc nhích.
“Dừng tay!” Kita Ikeko hét lên ngăn cản người đàn ông quần áo xung phong, “Lão sư còn ở bên trong, ngươi nhanh vào xem sao!”
Tieegs nói vừa dứt, mặt đất đột nhiên lay động kịch liệt, tiếng gầm rống từ trong huyệt động truyền ra, chấn động đến mức màng tai của tất cả mọi người đều đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng rồng ngâm trong tưởng tượng của Đông Chí, vốn nên là trong trẻo vang vọng, uyển chuyển tựa như chim hót, lại có thêm mấy phần sức nặng, mà hiện thực lại không tốt đẹp được như vậy. Tiếng rồng ngâm chân chính so với tiếng hổ gầm càng thêm trầm thấp, mà sóng sâm thì càng mạnh hơn, lưu truyền cũng càng xa, hơn nữa mỗi lần đều khiến lòng người rung động, có loại cảm giác kích động không tự ngăn được muốn quỳ xuống thần phục.
Giữa lúc người đàn ông quần áo xung phong định xông vào trong, đá tảng trên đỉnh hang dồn dập rơi xuống, kèm theo một tiếng rít lớn, toàn bộ hang động sụp thẳng xuống.
“Lão sư!” Kita Ikeko kinh hãi, giãy dụa muốn bò lên.
“Nguy rồi, long thi sắp thoát !” Hà Ngộ nói với Đông Chí, “Nhanh, đưa balo của tôi đây! Anh muốn bày trận pháp, cậu mau tới giúp tôi!”
Đông Chí luống cuống chân tay đem giấy vàng và chu sa đã chuẩn bị đầy đủ đưa cho Hà Ngộ, kết quả Hà Ngộ vừa mới đặt bút đã nôn ra một ngụm máu, dọa Đông Chí giật mình.
Trong tiếng ầm ầm vang vọng, hang động đã hoàn toàn sụp xuống.
“Fujikawa tiên sinh!” Người đàn ông mặc quần áo xung phong lo lắng đến độ hô to.
Dường như để đáp lại lời hắn, giây phút hang động sụp đổ, mấy bóng người bay vυ't lên nhảy ra ngoài.
Fujikawa Aoi nằm ở trên lưng sói tuyết được cõng đi ra, mà trên người sói tuyết thì loang lổ vết máu, bộ dạng suy sút, tuy rằng tốc độ không giảm, nhưng đã mang dáng dấp chỉ lát nữa là sẽ tiêu tan hình thể. Fujikawa Aoi cũng không tốt hơn chỗ nào, quần áo trên người đều có vếch rách, vết thương cũng tương tự không hề ít.
Lão Trịnh được Long Thâm nửa kéo nửa túm mang ra. Cây roi trong tay hắn đã bị chặt đứt một đoạn, nhìn qua so với Fujikawa Aoi còn thảm hơn.
Tình trạng tốt nhất phải kể tới Long Thâm. Quần áo trên người gần như không sao, trên mặt cũng không có vết thương gì, vùng giữa lông mày khẽ cau, trong tay còn nắm một thanh trường kiếm màu đen.
Tuy rằng thời cơ không đúng lắm, nhưng Đông Chí vẫn như trước không tránh nổi việc tim bị hẫng mất nửa nhịp, sau đó lại đập lên liên hồi.
Tiệc vui chóng tàn, đá vụn giống như cát trôi sụp về bốn phía, tựa như phía dưới có một con quái vật khổng lồ nào đó đang giãy dụa lăn lộn. Không đợi mấy người Long Thâm lui lại đủ khoảng cách an toàn, quái vật gầm thét chui lên từ dưới lòng đất, đầu lâu khổng lồ nhô ra từ bên trong đám phế tích, gào thét phẫn nộ, hô ứng cùng với mây sét xa xa, tựa như cái uy có thể dẫn động âm dương thiên địa.
Trên người quái vật không có da thịt, chỉ có xương trắng. Mọi người định thần nhìn lại, mới phát hiện nó chính là một bộ xương rồng, vị trí hai mắt là hai luồng lửa đỏ âm u, theo cổ chuyển động khắp nơi, không hề có uy nghiêm của chân long giống như trong truyền thuyết, lại có sự khủng bố quỷ quyệt khó mà nói ra.
“… Đây chính là long thi?” Đối mặt với quái vật như vậy, không nói Đông Chí, cho dù là người đàn ông mặc quần áo xung phong hung hãn vừa nãy, cũng không dám tùy tiện bước lên phía trước nửa bước.
Hà Ngộ thở dài như có như không: “Vốn đã an nghỉ dưới lòng đất, không biết là kẻ nào thiếu đạo đức chập dây, dùng máu tươi oan hồn đến tế rồng, dẫn động oán khí còn lưu lại trong thân thể nó sau khi đột tử. Cậu biết vẽ rồng điểm mắt* chứ? Hai đám lửa trong mắt nó kia, kỳ thực chính là huyết hồn oán linh thúc dục cốt long phục sinh.”
*Vẽ rồng điểm mắt: có xuất xứ từ cuốn “Lịch đại danh hoạ ký” (Ghi chép về những danh hoạ nổi tiếng trong các triều đại) do Trương Ngạn Viễn thời Đường soạn. Câu này có nghĩa là khi vẽ rồng, vẽ mắt cho nó là nó sẽ có sức sống hóa thành thật sự.
Đông Chí chợt lóe linh quang: “Vậy chỉ cần hủy diệt hai ngọn lửa kia, là có thể trấn áp nó?”
Hà Ngộ chỉ nói một chữ: “Khó!”
Nửa người dưới của cốt long còn bị áp chế dưới đống phế tích. Nó gào thét điên cuồng, cố sức muốn thoát vây mà ra, nhưng Long Thâm lại không thể để nó thực hiện được, trường kiếm màu đen trong tay hắn khẽ rung lên, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Long Châm khẽ đáp chân, chạy về phía cốt long, tầm mắt rơi vào vị trí vảy ngược mọc ra khi nó còn sống.
Rồng tuy đã chết, tàn hồn vẫn như trước bảo lưu ký ức ngày xưa. Nơi vốn có vảy ngược sinh trưởng hiện tại tất nhiên không hề có, nhưng nếu như bị đâm vào, long thi vẫn cảm thấy thống khổ như trước.
Khi Long Thâm ý đồ tập kích cốt long, đồng thời một người khác cũng động.
Fujikawa Aoi không muốn đối phó với cốt long. Ông ta muốn ngăn cản Long Thâm.
Vừa nhận được tin tức của cốt long, ông ta liền lập tức động thân, dẫn theo đệ tử ngàn dặm xa xôi từ Nhật Bản tới nơi này, thậm chí không tiếc vận dụng sức mạnh của tập đoàn ASOU, dựa vào con đường đặc thù, tránh né cơ sở ngầm của ban hành hữu quan bên Trung Quốc, yên lặng đến núi Trường Bạch, cũng chính là vì muốn thu con cốt long này làm thức thần. Đến lúc đó, thực sự và địa vị trên con đường âm dương sư tại Nhật Bản của ông ta sẽ tăng lên một đonạ dài, trở thành âm dương sư quốc bảo chân chính.
Có ý đồ này, cho dù là đắc tội Long Thâm cùng với Cục quản lý đặc biệt sau lưng hắn, ngày hôm nay Fujikawa Aoi ông cũng nhất định phải thu được cốt long này vào túi.
Ông ta khẽ xoay cổ tay, trong tay có thêm ba tấm phù chú. Fujikawa Aoi lẩm bẩm đọc thầm chú văn trong miệng, rồi ném cả ba tấm về phía Long Thâm.
Phù văn nhẹ bay, ở giữa không trung cháy rực lên, hóa thành ba quả cầu lửa, như sao rơi vẽ về hướng Long Thâm.
Giữa đường không biết từ đâu nhảy ra một nhóc mèo vàng bự, một phát nuốt trọn toàn bộ ba quả cầu lửa vào miệng, vững vàng đáp xuống đất, sau đó nhìn Fujikawa Aoi meo một tiếng, lộ ra ánh mắt trào phúng.
Đông Chí lập tức nhận ra, lúc trước dẫn đường cho hắn, còn cướp đi túi cá khô, chính là con mèo vàng bự này.
Chỉ là hiện tại hình như nó bị thương rồi. Da lông toàn thân cũng không sáng mượt như trước nữa, bước đi khập khễnh.
Long Thâm không để ý đến động tác nhỏ của Fujikawa Aoi, lướt thẳng về phía cốt long, trường kiếm đâm vào vị trí vảy ngược. Cốt long rít gào một tiếng, đầu lâu giãy dụa kịch liệt, tựa như muốn cắn xé Long Thâm, lại bị đối phương lật tay nắm lấy xương gáy, nhảy một cái đứng lên trên đầu rồng, giơ thanh trường kiếm trong tay lên, cắm xuống gáy cốt long!
Nhóc mèo vàng xù lông toàn thân, nhe răng trợn mắt với Fujikawa Aoi, nhắc nhở ông ta không được tiến lên quấy rối.
Hà Ngộ nhíu mày, thấp giọng nói: “Không ổn!”
Đông Chí cũng khẩn trương theo: “Sao vậy?”
Hà Ngộ nói rất nhanh: “Chúng ta vốn định giữ lại cốt long.Nhưng hiện giờ nó đã dung hợp vào với huyết hồn oán khí, không gϊếŧ không được. Lão bất tử kia muốn lấy cốt long làm thức thần, nhất định sẽ ngăn cản chúng ta gϊếŧ nó!”
Đang lúc nói chuyện, Fujikawa Aoi đã gọi thức thần sói tuyết của bản thân ra.
Mãnh thú màu xám trắng phấn chấn dựng lông, nhảy lên một cái, đánh về phía Long Thâm phía trên đầu rồng!
Sắc trời u tối, lộ ra màu tím đỏ quỷ dị, mặt đất hơi rung động, bóng tối không rõ bao phủ lòng người, ngay cả cây cỏ cũng nóng nảy bất an. Tầng mây cuồn cuộn rít gào, đáp lời cốt long rít gào, tựa như muốn xóa tan toàn bộ thế gian này.
Ánh sét lập lòe chiếu lên gò má sắc như đao tước trên mặt Long Thâm. Một tay hắn nắm lấy cột sống của cốt long, một tay vững vàng nắm lấy cán trường kiếm, đem thân kiếm hoàn toàn chen vào trong xác rồng, thân hình vững như bàn thạch, phảng phất như nắm chắc thắng lợi.
Đông Chí không nhịn được hô lên một tiếng cẩn thận. Những người khác đều là nín thở ngưng thần, bởi vì bọn họ đều nhìn ra, Long Thâm căn bản không rảnh bứt ra ứng phó với con sói tuyết đột nhiên nhảy lên tập kích kia!
Tim Đông Chí kéo lên tận cổ họng, một cái bóng màu vàng nghệ như tên rời cung nhanh chóng bắn về phía sói tuyết, cắn lên cổ nó. Sói tuyết bị cắn trúng chỗ hiểm, theo bản năng nhấc móng vuốt lên tát nhóc mèo vàng bự bay ra ngoài. Nhưng nhóc mèo không hề vì thể hình hai bên cách xa mà sinh ra sợ hãi, thân hình vững vàng rơi lên chồng đá, chuyên chú khóa chặt sói tuyết, thấp giọng meo một tiếng, bộ lông cả người dựng đứng lên.
Khiến người ta kinh dị hơn là, sói tuyết kia tựa hồ có chút sợ hãi, ngược lại lui về sau mấy bước.
Tình cảnh này khiến cho tất cả người nhìn đều trợn mắt há mồm. Đông Chí không nhịn được nói với Hà Ngộ: “Con mèo này không phải là do lão hổ biến thành đó chứ?”
Hà Ngộ cười hì hì, khẽ động tới vết thương, không khỏi nhe răng trợn mắt: “So với lão hổ còn lợi hại hơn ấy chứ!”