Vai Ác Sư Tôn Bị Nam Chính Quấn Lấy

Chương 5: Sư tôn, người vẫn sống tốt chứ?

Bắc Cảnh Trung Châu.

Mây dày cuồn cuộn như vệt mực vẩy ngang trời, tiếng sấm rền vang từng đợt.

Trên bức tường thành đổ nát là gạch vụn vương vãi khắp nơi, đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra đặt nhẹ xuống mặt đất, khi bàn tay ấy siết chặt lại, trên mu bàn tay nổi rõ từng đường gân xanh, rồi thiếu niên ấy lật người phóng lên tường thành.

Người vừa đến có dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp, vận áo dài đen tay hẹp, trên thắt lưng treo một miếng ngọc bội xanh đen.

Mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, dưới chiếc ngọc quan chạm rỗng có một dải lụa mềm phất pha trong gió.

Sấm sét rạch ngang bầu trời, rọi lên gương mặt tuấn mỹ.

Y nhìn xuống lũ huyết yêu đang cuồn cuộn tràn lên ở dưới tường thành hoang phế. Dưới hàng mi dài rậm là đôi mắt đen láy trong trẻo tĩnh lặng tựa hắc ngọc, ngũ quan tinh xảo như chạm khắc, sắc mặt hờ hững vô cảm, chẳng hề có chút ấm áp nào, quanh thân y toát ra vẻ u trầm lạnh lẽo.

Lúc này, ngọc bội bên hông y đột nhiên vang lên.

“Mặc Chúc, phát hiện ba con huyết yêu ở hướng Đông Nam, đang lao nhanh về phía ngươi, cẩn thận!”

“Được, ta thấy rồi.”

Y dứt khoát ngắt kết nối với ngọc bội.

Trên những mái nhà đổ nát, ba con huyết yêu hình thù dữ tợn, bộ dạng gớm ghiếc đang lao nhanh về phía y, nhảy phốc qua từng mái ngói.

Mặc Chúc giơ hai tay kết ấn, lòng bàn tay y lóe lên ánh kim rực rỡ, các đường vân phù văn phức tạp hiện ra, luân chuyển liên tục với tốc độ ngày càng nhanh. Chỉ trong chớp mắt, một đạo phù lớn rộng đến trăm trượng hiện lên giữa không trung.

“Không để con nào thoát.”

Một giây sau, Phủ Sát Ấn lao thẳng tới chạm vào ba con huyết yêu. Cả hai bên giằng co trong khoảnh khắc, rồi ánh sáng vàng bùng nổ gấp trăm lần trong chớp mắt, nuốt chửng cả ba con huyết yêu.

Loại huyết yêu mà ba tu sĩ Kim Đan liên thủ mới có thể tiêu diệt, lại bị một pháp thuật đã thất truyền từ lâu mang tên Phủ Sát Ấn diệt sạch trong chớp mắt.

Mặc Chúc xoay người, đang định đến nơi huyết yêu hoành hành tiếp theo thì ngọc bội bên hông lại vang lên.

Lần này người liên lạc là Dĩnh Sơn Tông.

“Mặc sư đệ, Trạc Ngọc tiên tôn triệu đệ hồi tông.”

Đôi đồng tử đen láy của Mặc Chúc bỗng co lại biến thành đường thẳng dựng đứng màu vàng kim trong, khí chất vân đạm phong khinh cũng trở nên lạnh lẽo trong chớp mắt, trường kiếm đeo bên hông rung lên ong ong.

“Mặc sư đệ? Mặc sư đệ, đệ nghe thấy không?”

Chỉ trong giây lát, Mặc Chúc đã thu lại cảm xúc, đôi đồng tử vàng kim biến mất.

Y thản nhiên đáp: “Ừm, ta biết rồi.”

Đầu bên kia nhận được câu trả lời của y, không nói gì thêm mà ngắt kết nối.

Mặc Chúc ngước mắt nhìn về phương xa, tia chớp liên tục xuyên qua tầng mây đen kịt, những hạt mưa lất phất rơi xuống, rồi cơn mưa ào ạt trút xuống đất.

Đi về hướng Đông ngàn dặm chính là Dĩnh Sơn Tông.

Ba năm rồi y chưa từng quay lại, nhưng con cổ trùng trong cơ thể vẫn đang quẫy động, vết thương bị nàng ta đâm khi xưa như vẫn chưa lành, từng giọt máu vẫn chậm rãi rơi xuống.

Ba năm rồi mà chưa có gì thực sự kết thúc.

Sau một hồi lâu, giữa bầu trời sấm chớp đùng đùng, mưa trút như thác đổ.

Mặc Chúc nheo mắt lại, trông y như đang cười, nhưng giọng nói lại lạnh buốt tựa sương tuyết.

“Sư tôn, người vẫn sống tốt chứ?”