Vai Ác Sư Tôn Bị Nam Chính Quấn Lấy

Chương 4: Tiên tôn không còn như trước nữa

Nàng khoác trên mình y phục hoa lệ, không giống như những trưởng lão khác trong Dĩnh Sơn Tông, người nào cũng toát lên phong thái tiên phong đạo cốt.

Trạc Ngọc tiên tôn có một khuôn mặt thanh lãnh như tiên nhân hạ thế, nhưng lại yêu thích xiêm y rực rỡ, tựa như một đóa hải đường nở rộ giữa ngày xuân.

Uy áp của Đại Thừa cảnh quá mức kinh người, nàng vừa nhìn qua, đệ tử phía dưới liền đồng loạt quỳ xuống.

“Bái kiến tiên tôn!”

Ngu Tri Linh: “…”

Nàng hoảng hốt, giấu tay vào trong tay áo: “Đứng lên đi.”

Chúng đệ tử: “Chúng con không dám, tiên tôn từng dặn lúc gặp người không được nhìn thẳng ạ!”

Ngu Tri Linh: “?”

Nguyên chủ kiêu ngạo đến mức này sao?

Rồi, nàng đã hiểu vì sao trước đây nguyên chủ bị Mặc Chúc truy sát lâu như vậy mà không có bất cứ ai ra tay giúp đỡ.

Nàng thân là tiên tôn Trung Châu nhưng chẳng có nổi một người chịu đứng về phía mìn, người như vậy chắc chắn là do gây thù chuốc oán khắp nơi.

Ngu Tri Linh là một người hiện đại, nàng chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, chống đỡ đôi chân đang mềm nhũn của mình, thản nhiên nói: “Đứng dậy đi, sau này không cần quỳ. Chẳng lẽ các ngươi không nghe lời ta nói nữa?”

Các đệ tử bên dưới lập tức đứng phắt dậy.

Người đệ tử dẫn đầu chính là người vừa truyền tin, hắn mặc một bộ tông bào màu chàm, lập tức cúi đầu hành lễ:

“Tiên tôn, chưởng môn có chuyện quan trọng cần truyền, mong tiên tôn rộng lòng tha thứ.”

Nhìn bộ dạng sắp run thành cầy sấy của hắn, Ngu Tri Linh buộc phải tha thứ chứ biết làm sao nữa: “Nói đi, đừng sợ.”

Đệ tử kia im lặng một lát, trong lòng thầm thấy kỳ quái. Tại sao hôm nay tiên tôn lại dễ nói chuyện đến vậy?

Nhưng thôi tốt nhất vẫn nên nhanh chóng truyền tin rồi rời khỏi đây thì hơn.

Hắn cúi đầu nói: “Kết giới của Tứ Sát Cảnh rung chuyển, lần này tiên mình cần tiên tôn phải ra mặt… người… người”

Ngu Tri Linh biết hắn muốn nói gì.

Trạc Ngọc tiên tôn là một trong ba tiên tôn mạnh nhất của tiên mình, cũng là người có thực lực đứng đầu Dĩnh Sơn Tông.

Trước kia, mỗi khi Tứ Sát Cảnh rung chuyển, ba vị tiên tôn đều phải cùng nhau xuất trận trấn áp Ma Uyên.

Nhưng từ mười năm trước, kể từ khi Trạc Ngọc tiên tôn trở về từ Tứ Sát Cảnh, nàng đột nhiên thay đổi hoàn toàn, từ đó không còn bước chân đến nơi ấy lần nào nữa.

Mỗi lần cần trấn áp Ma Uyên, toàn bộ công việc đều dồn lên đầu hai vị tiên tôn còn lại.

Nói trắng ra nàng đã phớt lờ trách nhiệm của mình.

Hai vị tiên tôn nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng đã hết kiên nhẫn.

Dù gì cũng đều là tiên tôn, dựa vào đâu mà người khác phải nai lưng ra làm việc, còn nàng thì ngồi không lãnh lương?

Vậy nên chắn chắn lần này là bọn họ đã chịu hết nổi, quyết định ép nàng phải ra mặt.

Dù sao thì Tứ Sát Cảnh giam giữ Ma Uyên, nếu ma tộc thoát ra, thiên hạ tất sẽ đại loạn.

Ngu Tri Linh gật đầu, vốn định đi ngay, nhưng bỗng nhớ ra một chuyện.

Nàng dừng lại, xoay người hỏi: “Mặc Chúc đâu?”

Đệ tử kia sững sờ, sau đó lắp bắp trả lời: “Mặc… Mặc sư đệ vẫn đang trảm yêu trừ tà. Tiên tôn người… không cho phép đệ ấy trở về, thế nên… đệ ấy vẫn luôn hành sự ở bên ngoài.”

“Gọi y về đi, ta có chuyện muốn tìm y.”

Mãi đến khi bóng nàng khuất dần, mấy vị đệ tử phía sau như bị bóp nghẹt cổ họng suốt nãy giờ lúc này mới đồng loạt thở ra.

Uy áp của Đại Thừa cảnh biến mất, lần này tiên tôn xuất quan…

Hình như lại mạnh hơn trước một chút.

Các đệ tử nhìn nhau, thấy đối phương cũng hoang mang như mình.

Tiên tôn… không còn như trước nữa.

Trước nay nàng vẫn luôn ghét cay ghét đắng Mặc Chúc, vậy mà giờ nàng lại chủ động gọi y về.