"Nhỡ đâu có trường hợp đặc biệt nào đó mà chúng ta không biết thì sao?" Trần Đông Nghi dừng lại trước bảng giới thiệu các khoa, ánh mắt từ trên xuống dưới, dừng lại: "Khoa thần kinh, chữa bệnh về não."
Cô lấy điện thoại ra: "Đăng ký khám, ngày mai đến."
Giang Chi: "... Mày nghiêm túc đấy à?"
Trần Đông Nghi gật đầu và dạy dỗ cô ấy: "Trường hợp của chúng ta phải thử mọi cách, đến khoa thần kinh khám còn hoang đường hơn việc hoán đổi linh hồn sao?"
Sự thật chứng minh, là có.
Đó chính là đến khoa thần kinh đăng ký khám, hỏi bác sĩ việc hoán đổi linh hồn là sao.
Trần Đông Nghi cố ý đăng ký khám chuyên gia. Ở bệnh viện, đương nhiên tuổi càng cao thì càng có tư cách, hành nghề y mấy chục năm, gặp qua đủ loại bệnh nhân kỳ quặc nhiều như cá diếc qua sông, trả lời đủ loại câu hỏi hoang đường cũng vô số kể, nhưng đối mặt với câu hỏi của hai nữ sinh cấp ba trước mắt, bà vẫn im lặng hồi lâu.
Trần Đông Nghi ngồi dịch lên trước: "Bác sĩ Mã, bác sĩ nói xem có phải là tế bào thần kinh của chúng cháu vô tình kết nối với nhau, rồi bùm một cái, hoán đổi rồi không?"
Bác sĩ Mã: "..."
Dùng từ chuyên ngành tế bào thần kinh rất tốt, lần sau đừng dùng nữa.
Bà đẩy gọng kính: "Ý cháu là, cháu là Trần Đông Nghi, cháu là Giang Chi?"
Trần Đông Nghi và Giang Chi đồng thời gật đầu.
Bác sĩ Mã cũng gật đầu, so với Trần Đông Nghi và Giang Chi, bà gật đầu rất chậm và bất lực: "Cô biết bây giờ các cháu học sinh cấp ba áp lực lớn, có phải muốn xin giấy nghỉ ốm không? Không cần nói dối nhiều như vậy đâu."
Hóa ra là không tin!
Trần Đông Nghi nói: "Bác sĩ Mã, chúng cháu nói đều là thật, cháu mà không muốn đi học thì không cần xin nghỉ, trực tiếp trốn học là được, việc này của chúng cháu thật sự không thể kiểm tra gì sao? Linh hồn chúng cháu thực sự hoán đổi rồi!"
Bác sĩ Mã: "... Nghiêm túc đấy à?"
Trần Đông Nghi: "Nghiêm túc!"
Bác sĩ Mã nhìn bọn họ một lúc, cúi đầu viết một dãy số: "Đây là bạn của cô, hai cháu đến chỗ cô ấy khám xem."
Giang Chi nhận lấy: "Khám cái gì ạ?"
Bác sĩ Mã: "Khoa tâm thần."
Trần Đông Nghi: "..."
Giang Chi: "..."
Bị coi là bệnh nhân tâm thần rồi.
Ra khỏi bệnh viện lúc đó đã là buổi trưa.
Thành phố Tức Xuyên mấy ngày nay đều nắng chói chang, đã có vẻ như vào hè, mặt trời thiêu đốt bao trùm cả thành phố, Trần Đông Nghi vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện đã lại lùi vào.
Giang Chi đi phía sau cô, ừ một tiếng: "Sao vậy?"
"Ngoài kia vừa nắng vừa nóng, chúng ta cứ ở đây bàn bạc trước xem tiếp theo đi đâu đã?" Trần Đông Nghi nép sát vào điều hòa, dùng sổ khám bệnh quạt gió, tay kia tung hứng tờ giấy bác sĩ Mã đưa cho bọn họ: "Có muốn đến thăm vị bác sĩ khoa tâm thần này không?"
Giang Chi cạn lời: "Mày bị thần kinh à?"
Trần Đông Nghi lắc đầu.
Giang Chi lại hỏi: "Tao có không?"
Trần Đông Nghi do dự: "Cái này khó nói lắm."
Giang Chi: "... Cút."
Cô ấy sải bước đi ra ngoài: "Về trường học thôi."
Vừa đi vừa cảm thấy mình chắc chắn bị Trần Đông Nghi lây bệnh rồi, vậy mà lại xin nghỉ chạy đến bệnh viện khám não, xem ra ở trong cơ thể Trần Đông Nghi, não cô ấy cũng không ổn rồi!
Trần Đông Nghi không chịu: "Chúng ta xin nghỉ cả ngày, về trường học chẳng phải phí công à?"
Giang Chi nói: "Việc của chúng ta đã xong rồi, bây giờ chương trình học lại căng thẳng như vậy, không về trường học mày còn muốn làm gì?"
Trần Đông Nghi nhìn ra ngoài, đôi mắt to đảo quanh, khóe môi nở nụ cười thần bí: "Nếu mày muốn đi học thì mày cứ về đi, tao đi đâu mày cũng không quản được, vậy thì tạm biệt — ối ối ối!"