Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị người ta túm từ phía sau, Giang Chi cưỡng ép kéo cô đến trạm xe buýt: "Không được, mày trốn học chẳng phải là tao trốn học sao? Mày phải về."
"Mày có thể tự lập một chút được không? Tao là tao, mày là mày, tao có việc của riêng mình!" Trần Đông Nghi tức giận nhảy dựng lên: “Đừng có bám dính như vậy được không!"
Một câu nói khiến những người đang đợi xe buýt đều ngoái lại nhìn.
Giang Chi: "..."
Cô ấy buông tay đang nắm cổ áo Trần Đông Nghi ra, quay người sang chỗ khác, giả vờ không quen cô.
Trần Đông Nghi cười lạnh: "Cũng không phải là lôi kéo tao... Ơ?" Cô vỗ vỗ Giang Chi: "Mày nhìn bên kia kìa."
Giang Chi tùy ý liếc sang bên kia đường.
Xe cộ tấp nập, cửa hàng san sát, người bán hàng rong, còn có những người qua đường vội vã, không có gì khác thường.
Trần Đông Nghi chỉ sang đó, thần thần bí bí: "Xem bói kìa."
Giang Chi: "...?"
/
Không ai thích đến bệnh viện, nhưng bệnh viện mỗi ngày đều chật kín người.
Mà những người ra vào bệnh viện, hoặc là không có chuyện gì lớn, vui vẻ ra về, càng thêm trân trọng sinh mệnh. Hoặc là bệnh nhẹ, về nhà điều dưỡng, cũng là trân trọng sinh mệnh. Cũng có người sống chết đã định, ngồi chờ trời phán. Bất kể là tình huống nào, trước khi mọi chuyện chưa ngã ngũ, người ta luôn cầu trời khấn phật.
Ra khỏi bệnh viện đi ngang qua quầy xem bói, tiện thể bói một quẻ rút một thẻ cầu bình an cũng không hại gì.
Đối diện Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Tức Xuyên có một quầy xem bói như vậy.
Chủ quầy trông đã ngoài lục tuần, mái tóc xoăn trắng bạc nhưng lại cực kỳ thời thượng. Bà đeo kính râm hàng hiệu, tô son màu sắc sặc sỡ, gác một chân lên đùi, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc lá dài mảnh dành cho nữ. Bà rít một hơi, nhả ra một vòng khói đẹp mắt.
Vòng khói lượn lờ, vừa vặn rơi trúng tấm vải căng ngang trước mặt bà.
Trên tấm vải ghi: Xem Bói/ Tử Vi/ 80 tệ một quẻ/ Không phân biệt già trẻ.
"Giá cũng không đắt." Trần Đông Nghi đứng ở ngã tư đường, đếm số tiền còn lại trong túi: "Tao bao mày, chúng ta xem hai quẻ."
Giang Chi được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật từ nhỏ, luôn hoài nghi những thứ mê tín dị đoan này. Cô nheo mắt, chần chừ không tiến lên: "Có đáng tin không?"
Trần Đông Nghi nói: "Cứ thử xem sao, biết đâu lại được."
Giang Chi do dự một lúc: "Không cần mày bao, tao có tiền."
Trần Đông Nghi thầm nghĩ cũng đúng: "Vậy mày bao tao."
Giang Chi: "... Tao thực sự không muốn phải nói từ "Cút" với mày hai lần trong vòng mười phút, như vậy trông tao kém sang lắm."
Trần Đông Nghi: "Vậy thì đừng nói."
Giang Chi: "Ừ."
Trần Đông Nghi: "Mày trả tiền."
Giang Chi: "Cút."
Nói xong, cô nhắm mắt lại. Từ khi nhập vào thân xác Trần Đông Nghi, tố chất của cô đúng là ngày càng đi xuống.
Mở mắt ra lần nữa, Trần Đông Nghi đã đi đến trước quầy xem bói, trước quầy có một chiếc ghế, cô nàng không khách sáo ngồi xuống: "Chào bà, cháu xem bói."
Bà lão vẫn tiếp tục hút thuốc, trong làn khói mờ ảo, hai người không nhìn rõ nét mặt bà, chỉ cảm thấy bà khẽ cười, nói: "Xem hai quẻ giảm giá 8%."
Trần Đông Nghi và Giang Chi đều sững sờ.
Hai người đồng thời nhìn về hướng vừa đi tới -- chỗ họ vừa nói chuyện cách đây ít nhất năm mươi mét, giọng nói của họ lại nhỏ, bà lão này tai thính thế, nghe được cả à?
Trần Đông Nghi mừng rỡ: Quá đỉnh!
Cô nàng nóng lòng muốn hỏi, bà lão lại đột nhiên ngừng động tác, ngồi thẳng dậy, dù có đeo kính râm cũng không nhìn rõ bà đang nhìn vào đâu. Vài giây sau, bà dụi tắt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: "Lá số của hai đứa kỳ lạ lắm."
Bà đưa tay ra: "Bát tự."