"..."
"Tan học tao sẽ đến bệnh viện thăm cậu ta, xin lỗi cậu ta." Giang Chi mỉm cười: "Tao biết bố mẹ của Tần Thắng có thể dạy dỗ ra đứa con như vậy chắc chắn sẽ không bao giờ đồng cảm với con gái nhà người ta, họ cũng không quan tâm Tần Thắng có thực sự quấy rối tao hay không, có khi còn cho rằng là tao câu dẫn."
Trần Đông Nghi lau bụi trên tủ sách: "Vậy mày còn làm vậy?"
Giang Chi học theo dáng vẻ của cô nhún vai: "Tao cần họ đồng cảm làm gì? Kẻ gây ra chuyện làm sao có thể đồng cảm với nạn nhân? Tao muốn họ mất mặt, xấu hổ, nhưng lại không thể làm gì tao, chỉ có thể trừng phạt con trai bảo bối của họ nặng hơn."
Giang Chi thao tác một loạt hành động như nước chảy mây trôi, không chút sơ hở, vừa sảng khoái vừa hả giận, khiến Trần Đông Nghi nghe mà thấy phấn khích: "Tao muốn đi cùng mày!"
Giang Chi khựng lại: "Cái gì?"
"Tao là nạn nhân, sẽ khiến bố mẹ cậu ta càng mất mặt!"
"?"
"Cảnh tượng sảng khoái như vậy tao muốn xem tận mắt."
"..."
Vì Trần Đông Nghi đã vất vả dọn dẹp thư viện như vậy, Giang Chi cuối cùng cũng đồng ý cho cô đi cùng, nhưng cô nhắc nhở: "Để duy trì hình tượng học sinh ngoan của tao, tốt nhất là mày đừng nói gì."
Trần Đông Nghi làm động tác OK, thấy xe buýt từ từ tiến vào trạm, đột nhiên nhớ ra: "Còn phải mua giỏ hoa quả không?"
Giang Chi cầm thẻ xe buýt: "Đừng lãng phí tiền."
Xe buýt vừa dừng lại trước mặt cô, cô lên xe đầu tiên, quẹt thẻ: "Tít, thẻ học sinh!"
Trần Đông Nghi chưa từng làm thẻ xe buýt, sờ soạng mãi cũng không tìm thấy tiền lẻ, đang định ném đại tờ tiền màu đỏ vào thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng cạch cạch, cổ tay bị người ta nắm lấy.
Giọng nói của chính mình mơ hồ vang lên: "Đừng chặn cửa."
Giờ này bọn họ không học thêm buổi tối, lại đã qua giờ tan tầm, xe buýt lúc này không có nhiều người, cửa xe đóng lại sau lưng cô, khi xe khởi động, Trần Đông Nghi bị quán tính đẩy về phía trước hai bước, dựa gần Giang Chi hơn, bắt gặp ánh mắt bất lực của Giang Chi: "Nợ tao hai đồng."
Trần Đông Nghi: "..."
Đồ keo kiệt.
Cô mặt dày nói: "Không trả."
Còn được voi đòi ngựa đưa tay ra: "Còn nữa, bạn học này, nếu tôi nhớ không nhầm, đây là thẻ xe buýt của Giang Chi đúng không?"
Hai chữ Giang Chi cô nhấn mạnh đặc biệt rõ ràng.
Giang Chi liếc cô một cái, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Đông Nghi bất mãn: "Này này, đừng giả vờ không nghe thấy."
Giang Chi đeo tai nghe.
Trần Đông Nghi: "..."
Đột nhiên nhớ Giang Chi hơi ngốc nghếch trong lều.
/
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Tức Xuyên.
Cho dù là cuối tuần hay ngày làm việc, bệnh viện luôn đông bệnh nhân, phòng cấp cứu càng hỗn loạn như nồi cháo, đủ loại âm thanh lẫn lộn, ồn ào không dứt.
Trần Đông Nghi nhanh nhẹn né người chạy đến, khó chịu phủi phủi góc áo bị dính vào: "... Đến chưa?"
"Sắp rồi." Giang Chi cũng là lần đầu tiên đến đây, nhưng cô ấy có trí nhớ tốt, sau khi xem bản đồ địa hình ở cổng bệnh viện một lúc, vào bệnh viện như vào nhà mình, đi một mạch không ngoảnh lại, dừng bước khi đã đến cửa phòng bệnh của Tần Thắng.
Theo lời dặn dò của cô, Giang Chi cố tình tìm phòng năm người, đông người cho vui.
Giang Chi giơ tay gõ cửa.
Trong phòng có nhiều người, thật ra không cần gõ cửa, vì vậy sau khi gõ cửa cũng không được người bên trong đồng ý, cô ấy liền trực tiếp đẩy cửa vào, mọi người bên trong đồng loạt nhìn sang.
Ban ngày mọi người đều kéo rèm ra, cả phòng bệnh chật hẹp nhìn rõ mồn một.
Tần Thắng nằm trên giường trong cùng.
Bên cạnh giường bệnh đứng một cặp vợ chồng trung niên, đang ân cần hỏi han đủ thứ, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại, mãi đến khi Giang Chi ho nhẹ, thấy sắc mặt Tần Thắng thay đổi, họ mới ngơ ngác quay đầu lại.