Còn Trần Đông Nghi bên kia đã công khai chơi điện thoại ——
Qua sự thiên vị của giáo viên chủ nhiệm đối với cô ấy và Giang Chi, cô ấy đã hoàn toàn nắm bắt được tâm tư của những người thầy cô này, thái độ học tập? Đó là thứ mà những người học kém mới cần, học giỏi thì cần thái độ gì chứ? Thành tích đại diện cho tất cả thái độ!
Vì vậy, học sinh đứng nhất toàn khối chơi điện thoại là chuyện đương nhiên có thể tha thứ.
Cô ấy còn chưa trả lời Giang Chi, Giang Chi lại gửi tin nhắn: “Cậu không cần trả lời tôi, không được chơi điện thoại trong giờ học.”
Trần Đông Nghi cười: “Được.”
【Giang Chi】: ?
【Trần Đông Nghi】: Đừng quan tâm nhiều như vậy, cậu còn quay lại học không?
【Giang Chi】: Bây giờ tôi là Trần Đông Nghi
【Trần Đông Nghi】: Ừ hừ
【Giang Chi】: Tôi trốn học cũng bình thường đúng không?
【Trần Đông Nghi】: Lớp trưởng đại nhân học hư nhanh quá…
【Giang Chi】: ^ ^
【Giang Chi】: Tôi đợi cậu ở thư viện
【Trần Đông Nghi】: Tôi không đi
【Trần Đông Nghi】: Nơi đó có ma
【Giang Chi】: Cậu thường xuyên họp nhóm ở đây mà
【Trần Đông Nghi】: Bọn tôi đều đi cả đám đấy!
【Giang Chi】: …
Trần Đông Nghi trò chuyện vui vẻ với Giang Chi, từ những lời đồn ma quái đến lịch sử trường học, rồi lại quay về chuyện thầy hiệu trưởng không biết bị làm sao mà bây giờ lại muốn sửa sang lại thư viện, nói chuyện đến mức hăng say, Trần Đông Nghi thế mà lại mơ mơ màng màng đồng ý dọn dẹp cùng Giang Chi.
“…” Sau khi tan học, Trần Đông Nghi chạy đến thư viện chất vấn Giang Chi: “Làm mệt thân thể cậu thì có lợi gì cho cậu!”
Thư viện đúng là đổ nát thật, lớp bụi tích tụ lơ lửng trong ánh nắng chiếu xuống từ cửa sổ trên mái nhà, chỉ cần cử động mạnh một chút là bụi bay mù mịt khiến người ta không kịp né tránh, hít phải một hơi bụi, Trần Đông Nghi không nhịn được ho sặc sụa.
Giang Chi ở đây cả một tiết học cũng chỉ dọn dẹp được một góc nhỏ, Trần Đông Nghi mỉa mai cô ấy: “Hiệu suất của cậu cũng quá chậm đấy!”
“Tôi đang xem sách,” Giang Chi phủi bụi trên quyển sách: “Đây là sách tuyệt bản, thế mà lại bị vứt ở đây phủ bụi, thật đáng tiếc.”
Trần Đông Nghi liếc mắt: “Điều này chứng tỏ trình độ văn hóa của thầy cô lãnh đạo trường mình có hạn.”
“Cứu vớt sách tuyệt bản không thể trì hoãn,” Giang Chi ra lệnh: “Nhiệm vụ của cậu bây giờ là dọn dẹp sạch sẽ giá sách này, Trần Đông Nghi, cố lên!”
Trần Đông Nghi mặt mày tối sầm: “Thế còn cậu?”
Giang Chi vuốt ve bìa sách: “Khai phá kho tàng tri thức bị lãng quên.”
Trần Đông Nghi: “Nói đơn giản thôi.”
Giang Chi: “Tôi muốn xem mấy quyển sách này.”
Trần Đông Nghi: “…”
Giang Chi thật sự học hư rồi!
Cô ấy lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo vào, ngồi xổm xuống bê sách ở tầng dưới cùng ra, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Phương Điểm Điểm mà biết tôi đang làm việc cho cậu, tụi nó sẽ khinh thường tôi mất!”
Giang Chi không ngẩng đầu: “Tụi nó thấy là Giang Chi đang làm việc cho Trần Đông Nghi, cảm giác thế nào?”
Trần Đông Nghi: “… Tụi nó sẽ sung sướиɠ chết mất.”
-----
Chú thích:
[1] Mộng nữ (梦女): Những cô gái yêu thích một nhân vật hư cấu (thường là trong anime, manga, tiểu thuyết, game,...) đến mức muốn trở thành người yêu của nhân vật đó trong tưởng tượng của mình.
[2] Hạ đầu (下头): Từ lóng của giới trẻ Trung Quốc, nghĩa là mất hứng, không còn thích thú nữa.
[3] Đ爹 (đọc là “điē”): Từ lóng của giới trẻ Trung Quốc, dùng để miêu tả những người đàn ông thích thể hiện mình là người từng trải, ra vẻ bề trên dạy đời người khác, nhưng thực chất lại rất trẻ con, thiếu hiểu biết.
[4] Trát油腻 (đọc là “zhā yóunì”): Từ lóng của giới trẻ Trung Quốc, nghĩa là “sến súa”: “gớm ghiếc”, thường dùng để miêu tả những người đàn ông có ngoại hình không được ưa nhìn, ăn mặc xuề xòa, tính cách thiếu tinh tế, hay nói những lời nịnh nọt, sến súa.