Nói xong, ánh mắt cô chợt trở nên sắc bén: "Tôn Thiên Trường, đây là lần cuối cùng tớ cảnh cáo cậu."
"Tránh xa nữ sinh trường Nhất Trung ra, tránh xa bạn bè của tớ ra, nếu không hậu quả không phải là thứ cậu có thể gánh vác được đâu." Vừa nói, ánh mắt cô lại trở nên bình tĩnh, nhưng lại khiến sống lưng Tôn Thiên Trường lạnh toát: "Tớ nói được làm được đấy."
Tôn Thiên Trường rùng mình.
Hắn ta bỗng cảm thấy Trần Đông Nghi trước mặt thật xa lạ.
Hắn ta tiếp xúc với Trần Đông Nghi nửa năm nay, chỉ biết Trần Đông Nghi luôn giải quyết vấn đề bằng nắm đấm nếu có thể, tuyệt đối không nói nhiều một câu nào, nhưng Trần Đông Nghi trước mặt này, câu nào nói ra cũng đâm vào chỗ đau của hắn ta, đáng sợ đến mức bình tĩnh.
Thấy hắn ta bị mình dọa sợ, nắm đấm Giang Chi giấu trong tay áo lặng lẽ thả lỏng.
Cô biết từ lâu rồi, những tên côn đồ đầu óc rỗng tuếch như Tôn Thiên Trường này dễ bị dọa nhất. Màn độc thoại vừa rồi của cô tuy cũng có chút thật lòng nhưng phần lớn là diễn, nếu không đi nữa thì lộ tẩy mất.
Cuối cùng, cô lạnh lùng liếc nhìn Tôn Thiên Trường, tiến lên nắm lấy tay Phương Điểm Điểm xoay người bỏ đi.
"Trần Đông Nghi!" Tôn Thiên Trường đột nhiên hét lớn.
Bước chân Giang Chi khựng lại nhưng không quay đầu.
Tôn Thiên Trường run giọng gào lên: "Mày có tư cách gì mà nói tao, sao không tự soi gương xem mình đi, chẳng phải mày cũng nổi loạn không chịu học hành, chẳng phải cũng bố không thương mẹ không yêu à, có gì khác tao chứ?"
"Ít ra tao còn có bà nội yêu thương, mày có gì?"
"Trần Đông Nghi, mày tối khuya còn có thể chạy đến đồn cảnh sát cứu bạn, nói cho cùng chẳng phải là không ai quản mày à? Không ai quan tâm mày tối đi đâu, mày đã từng nghĩ đến nếu hôm nay người bị nhốt là mày, liệu có ai đến chuộc mày ra không?"
Sảnh đồn cảnh sát vốn náo nhiệt bỗng chìm vào im lặng.
Phương Điểm Điểm cảm nhận được bàn tay Trần Đông Nghi đang nắm tay mình run nhẹ, cô bé nghẹn ngào, định nói gì đó thì bỗng có một giọng nói trong veo vang lên từ cửa -
"Có chứ."
Giang Chi sửng sốt, cô không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Cô nhìn thấy chính mình.
Nhìn thấy Trần Đông Nghi.
Chắc là cô ấy chạy đến, tóc tai rối bời, cửa kính phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô ấy, trông có vẻ chật vật nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước, là vẻ bất cần, phóng khoáng thuộc về Trần Đông Nghi.
Cô ấy mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ nhìn về phía Giang Chi, nhìn vào mắt "chính mình".
Cô ấy nói: "Tớ sẽ đến cứu Trần Đông Nghi."
Trong quãng thời gian ngắn ngủi học cấp ba của Phương Điểm Điểm, vì cô bé nổi loạn lại có tiền nên không có nhiều chuyện khiến cô bé kinh ngạc. Giang Chi hỏi Trần Đông Nghi có muốn hôn cô bé bên đường không là một lần, còn bây giờ, Giang Chi từ trên trời rơi xuống đồn cảnh sát là lần thứ hai.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Chi.
Nhưng cô ấy lại coi như không thấy những ánh mắt kinh ngạc, sững sờ hay ngây dại này, trực tiếp đi vào, đứng trước mặt "Trần Đông Nghi", nắm lấy cổ tay cô kéo ra sau, nói với Tôn Thiên Trường: "Đừng vỡ tan phòng tuyến nữa, nói mấy lời này vô dụng thôi, không bằng làm thêm hai bài tập đi."
Giang Chi không nhịn được cười.
Làm thêm hai bài tập, đúng là phong cách của Giang Chi.
"Giang Chi?" Giáo viên chủ nhiệm vừa bàn bạc xong mọi việc với cảnh sát, đi tới, nhìn thấy học sinh cưng của mình, bà kinh ngạc nói: "Sao em lại đến đây?"
Trần Đông Nghi nhướng mày, nhìn Giang Chi: "..."
Thế mà lại kinh động đến giáo viên chủ nhiệm luôn à?
Nhưng học sinh yêu quý nhất trong lòng giáo viên mà, độ bao dung của giáo viên chủ nhiệm với Giang Chi không thể so sánh với đám học sinh cá biệt kia được, nên Trần Đông Nghi chỉ cần bịa đại một lý do là giáo viên chủ nhiệm tin ngay, còn khen cô có trách nhiệm, đoàn kết, yêu thương bạn bè, thứ Hai chào cờ nhất định phải khen ngợi cô.