Tiền Chức đang đứng ngồi không yên ở cổng đồn cảnh sát, vừa nhìn thấy cô liền lao tới: "Đại ca!"
"Tình huống hiện giờ thế nào?" Giang Chi vừa đi vào vừa hỏi.
Tiền Chức có chỗ dựa rồi, lập tức bớt hoảng, lau nước mắt nói: "Cảnh sát đang hòa giải nhưng hai bên đều không chịu hòa giải, Tôn Thiên Trường một mực khăng khăng là Điểm Điểm ra tay trước, bắt Điểm Điểm bồi thường."
Giang Chi hỏi: "Là Điểm Điểm ra tay trước à?"
"Đương nhiên không phải!" Tiền Chức nói: "Là đám người của Tôn Thiên Trường giở trò, muốn động tay động chân với bọn em, tính Điểm Điểm chị cũng biết mà, lập tức bùng nổ luôn."
Giang Chi gật đầu: "Vậy thì tốt."
Lời của Tôn Thiên Trường dù có hoa mỹ đến đâu, dưới sự thật không thể chối cãi của camera giám sát, lời nói dối cũng tự sụp đổ. Cả hai đều chưa thành niên, nhưng đều là những đứa trẻ có vấn đề mà bố mẹ không quan tâm, cảnh sát bất lực, đành phải gọi giáo viên đến.
Giang Chi và giáo viên chủ nhiệm đến gần như cùng lúc.
Giáo viên chủ nhiệm liên tục xin lỗi cảnh sát, rồi ký vào mấy tờ giấy tờ, cuối cùng cũng đưa Phương Điểm Điểm và Tôn Thiên Trường ra ngoài. Giáo viên của Tôn Thiên Trường vẫn chưa đến, lúc này đang đi theo sau giáo viên chủ nhiệm, mặt mũi bầm dập, trông rất thảm hại nhưng trên mặt lại không hề có chút áy náy nào.
Lợi dụng lúc giáo viên đang nói chuyện với cảnh sát, hắn ta cười khẩy một tiếng: "Trần Đông Nghi, hôm nay mày không có ở đây, nếu không tao xử lý luôn một thể."
"Thằng khốn này!" Tiền Chức tức giận muốn xông lên nhưng bị Giang Chi giữ lại.
Tiền Chức dậm chân: "Đại ca!"
"Tôn Thiên Trường, đôi khi tớ không hiểu nổi cậu đang vênh váo cái gì." Giang Chi thản nhiên nói: "Bố mẹ Phương Điểm Điểm tuy không đến nhưng ít nhất người ta bận làm ăn, vẫn đưa tiền, còn cậu thì sao?"
Nụ cười trên mặt Tôn Thiên Trường cứng đờ.
Giang Chi không buông tha hắn ta: "Cậu tự cho mình là nổi loạn, bề ngoài thì tỏ vẻ ngông cuồng cá tính, nhưng thực chất đầu óc trống rỗng, nội tâm hèn mọn. Bởi vì con đường bình thường sẽ chẳng có cô gái nào để ý đến cậu, thậm chí còn chế giễu, khinh thường cậu, nên cậu tự ti, cậu bất tài."
Tôn Thiên Trường gầm lên: "Trần Đông Nghi, mày câm miệng cho tao!"
"Chạm đúng chỗ đau rồi à?" Giang Chi mặt không cảm xúc: "Có phải đang nghĩ xem ra ngoài sẽ trả thù tớ thế nào không? Tôn Thiên Trường, nếu cậu không quấy rối nữ sinh trường bọn tớ, tớ nói cho cậu biết, với thân phận của cậu, xách giày cho tớ cũng không xứng!"
Tiền Chức và Phương Điểm Điểm ngạc nhiên đến mức há hốc mồm: "..."
Mẹ kiếp, từ bao giờ tài ăn nói của đại ca lại lợi hại thế này? Câu nào câu nấy cũng đâm thẳng vào chỗ đau, Tôn Thiên Trường không vỡ tan phòng tuyến mới lạ!
Quả nhiên, Tôn Thiên Trường lập tức lao tới, túm lấy cổ áo Giang Chi, mắt hắn ta đỏ ngầu như muốn rớt ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn: "Trần Đông Nghi, mày là cái thá gì mà dám chỉ trỏ tao? Mày đừng—"
"Ấy ấy ấy!" Tiếng động bên này khiến cảnh sát chú ý, vội vàng chạy tới tách hai người ra: "Điên à! Nhìn xem đây là đâu hả!"
Giang Chi chỉnh lại cổ áo, cười nói: "Chú cảnh sát, không sao đâu ạ, cháu không truy cứu."
Tôn Thiên Trường thở hổn hển trừng mắt nhìn cô.
Ánh mắt của hắn ta đáng sợ quá, đến Tiền Chức cũng thấy hơi run, kéo kéo tay áo Giang Chi: "Đại ca, mình đi thôi, trông hắn ta như muốn gϊếŧ người ấy."
"Hắn ta không dám." Giang Chi tiến lên, ánh mắt không rời Tôn Thiên Trường: "Bởi vì hắn ta sợ bà nội từ mặt hắn ta, phải không?"
Mắt Tôn Thiên Trường trợn to.
Giang Chi nói: "Bố mẹ cậu làm ăn xa quanh năm, trong nhà chỉ có bà nội, cậu không báo cho bà nội biết là vì sợ bà lo lắng." Cô như hiểu ra, gật đầu: "Xem ra cậu cũng còn chút lương tâm."