Tần Thư Dư không nhớ sai thì trong nguyên tác, chính người thím này cùng với con gái của bà ta thỉnh thoảng lại gieo vào đầu nguyên chủ tư tưởng rằng tất cả mọi thứ của cô đều bị Tần Dịch Dao cướp mất, khiến cô càng đi sai đường, cuối cùng lún sâu vào con đường không thể quay đầu lại.
“Em dâu, em đừng nói vậy,” giọng nói nhẹ nhàng của mẹ Tần vang lên, “chuyện này là lỗi của Du Du.”
“Chị dâu, Du Du từ nhỏ lớn lên bên ngoài, không ai dạy dỗ, có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.”
“……”
“...Con lát nữa sẽ về,” Tần Thư Dư lập tức cắt ngang, không muốn tiếp tục nghe giọng nói của người thím này. Chỉ là, hiện tại cô vẫn chưa thể gọi ra được tiếng “mẹ.”
Mẹ Tần hơi ngẩn ra, vội vàng đáp:
“Được, mẹ sẽ ở nhà đợi con.”
Đặt điện thoại xuống, Tần Thư Dư đứng dậy, vào phòng thay quần áo, chuẩn bị về Tần gia.
Ra đến cổng khu chung cư, cô bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ Tần gia.
Nơi cô đang sống hiện tại cách nhà chính của Tần gia một khoảng khá xa, lại thêm đường xá bị tắc nghẽn. Trong lúc nhàm chán, Tần Thư Dư lại lấy điện thoại ra, đăng nhập Weibo… Đây là thời đại công nghệ, Weibo có thể giúp cô nhanh chóng hiểu hơn về thế giới này.
Không ngờ rằng, ngay khi vừa đăng nhập, thứ đập vào mắt cô lại là loạt từ khóa hot search liên quan đến mình:
#Tần Thư Dư rút khỏi giới giải trí#
#Tần Thư Dư bị hack tài khoản#
#Weibo của Tần Thư Dư#
Phải thừa nhận, nguyên chủ đúng là có thể chất "tạo sóng gió," tùy tiện đăng một bài cũng có thể thu hút đông đảo sự chú ý.
Tần Thư Dư nhướng mày, nhấn vào một chủ đề, và nhìn thấy ảnh chụp màn hình bài đăng mà nguyên chủ đã viết một tiếng trước, với nội dung được một tài khoản marketing đặt câu hỏi: “Tần Thư Dư bị điên rồi sao?”
Tần Thư Dư: “……”
Trong lòng cô thầm mắng: “Chính ngươi mới điên.”
Thật lòng mà nói, cư dân mạng ở đây đúng là thiếu hiểu biết.
Mang tâm trạng muốn gϊếŧ thời gian, cô mở phần bình luận, thấy người xem gần như đều đồng tình với quan điểm của tài khoản kia. Tất nhiên, cũng có một số ý kiến khác biệt:
“Cô ta không điên! Cô ta chỉ muốn gây sự chú ý thôi.”
“Tôi thật sự chịu thua rồi, người này vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.”
“Mau rút khỏi giới đi! Rút càng sớm càng tốt, tốt nhất là biến mất khỏi thế giới này luôn đi (* ̄︶ ̄).”
“Chắc chắn là bị hack tài khoản rồi đúng không? Một người mặt dày như cô ta làm gì có chuyện tự nguyện nói mấy câu kiểu rút lui này.”
…
Tần Thư Dư đọc bình luận, chỉ biết cạn lời.
Đang lướt, điện thoại cô lại rung lên một lần nữa.
Cô mở tin nhắn vừa nhận, lần này người gửi là một người mà nguyên chủ đã lưu tên đầy đủ: Tần Chi Duệ, em họ của cô.
Trong tiểu thuyết, có nhắc đến việc em họ này của nguyên chủ cũng thích Từ Tinh Lan.
Vì vậy, cô ta cực kỳ căm ghét Tần Dịch Dao. Nhưng tiếc rằng, cô ta không thể so được với Tần Dịch Dao về bất kỳ phương diện nào, mà người nhà họ Tần cũng yêu chiều Tần Dịch Dao. Thế nên, sau khi Tần Thư Dư được đón về Tần gia, cô ta đã dốc hết tâm tư để chia rẽ quan hệ giữa hai người.
Lúc này, người em họ “thân yêu” này gửi cho cô một tin nhắn:
“Chị Du Du, có phải thím gọi điện bảo chị về nhà không? Chị tuyệt đối đừng về! Em nghe mẹ em nói, chú thím muốn dùng gia pháp để trừng phạt chị vì đã đánh nhau với Tần Dịch Dao. Chị chạy mau đi, đừng quay về. Bọn họ thật quá đáng, rõ ràng chị mới là người nhà họ Tần, vậy mà họ luôn thiên vị Tần Dịch Dao!”
Nhìn đoạn tin nhắn của Tần Chi Duệ, Tần Thư Du khẽ nhướng mày. Không thể không thừa nhận, cô em họ này… thật sự rất biết cách nói chuyện.
Cân nhắc một chút, Tần Thư Dư nhắn lại:
“Không sao, chị sẽ không chạy.”
“Sao cơ? Chị không sợ à?” Tần Chi Duệ hỏi lại.
Nếu không nhớ nhầm, trong nguyên tác, nguyên chủ thật sự đã bỏ chạy. Nhưng chính hành động này lại càng làm cha mẹ Tần gia tức giận, ngay cả người bà vốn luôn yêu thương nguyên chủ cũng vô cùng thất vọng.
Tần Thư Dư đáp:
“Không sợ.”
Rồi cô nhắn thêm:
“Da chị dày, có bị đánh cũng không sao.”
Tần Chi Duệ: “Hả???”
Chẳng lẽ Tần Thư Dư thật sự phát điên rồi sao?!