Tần Thư Dư còn chưa kịp xem bình luận trên Weibo, thì đã nhận được thông báo tài khoản của mình bị đăng nhập từ thiết bị khác rồi tự động bị đăng xuất.
Cô nhíu đôi lông mày xinh đẹp, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa xem ai là người làm chuyện này, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.
Cúi đầu nhìn màn hình, vẫn là số điện thoại chưa kịp sửa tên liên lạc — “Người phụ nữ đáng ghét.”
“Tần Thư Dư! Cô lại lên mạng nói lung tung gì thế hả?” Giọng của Trần Mạn Vân từ đầu bên kia vang lên, mang theo sự tức giận.
“Cô nói gì mà giờ rút khỏi giới giải trí còn kịp không? Cô thật sự muốn rời khỏi giới giải trí sao?”
Nếu thật sự muốn rời khỏi, Trần Mạn Vân cũng không phải không thể đáp ứng cô.
Thông thường, cô ta không dễ dàng bỏ qua một nghệ sĩ có tiềm năng. Nhưng mà, Tần Thư Dư đúng là quá khó quản giáo, lại còn khó dạy bảo.
Vì mạng sống của chính mình, Trần Mạn Văn cảm thấy buông tha cô là cách tốt nhất.
Tần Thư Dư ừ một tiếng, vốn định trực tiếp trả lời là muốn rút lui, nhưng không hiểu sao, từng cơn đau nhói lại truyền đến từ l*иg ngực. Cô ngẩn người, cúi đầu nhìn về phía trái tim bên ngực trái, không rõ lắm liệu đây có phải là cơ thể nguyên chủ đang phản đối ý định rút lui khỏi giới giải trí của cô hay không.
Cô ấy không muốn rút khỏi giới giải trí ư?
"Chị Mạn, tôi... nghĩ lại rồi."
“……”
Trần Mạn Vân im lặng vài giây, đúng như cô dự đoán. Tần Thư Dư đã tốn bao nhiêu công sức để vào giới giải trí, lại thêm muốn phân cao thấp với Tần Dịch Dao, làm sao có thể dễ dàng rút lui như vậy?
Cô ta thở dài, nhẹ giọng nói:
“Chuyện rút khỏi ngành cô cứ từ từ mà nghĩ, nhưng tôi hy vọng mấy ngày tới cô có thể yên tĩnh một chút, được không?”
Còn bao nhiêu việc liên quan đến vụ xô xát giữa Tần Thư Dư và Tần Dịch Dao đang chờ cô ta giải quyết. Nghĩ đến đây, Trần Mạn Vân cảm thấy đầu ẩn ẩn đau cảm thấy mình lại sắp rụng thêm tóc.
“Được thôi.”
Tần Thư Dư miễn cưỡng đồng ý, giọng nhẹ nhàng:
“Cảm ơn chị Mạn, chị đã vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Trần Mạn Vân thở dài.
Cô ta đúng là mệnh khổ mà.
Kết thúc cuộc gọi, Tần Thư Dư chống cằm, đưa mắt nhìn quanh. Đây có lẽ là căn hộ của nguyên chủ. Theo trí nhớ còn sót lại, sau khi được Tần gia tìm về, nguyên chủ biết Tần Dịch Dao không ở tại nhà chính của Tần gia mà sống ở một căn hộ bên ngoài. Căn hộ đó là món quà sinh nhật 18 tuổi mà cha Tần tặng Tần Dịch Dao.
Vì vậy, nguyên chủ cũng yêu cầu cha Tần tặng mình một căn hộ.
Từ khu nhà, tòa nhà, đến diện tích căn hộ, tất cả đều giống hệt của Tần Dịch Dao.
Chỉ khác một chút, căn hộ của Tần Dịch Dao ở tầng 16, còn của nguyên chủ ở tầng 20.
Nguyên chủ chọn tầng này với mục đích "đè bẹp" Tần Dịch Dao.
Căn hộ được trang trí theo phong cách tiểu công chúa, ngập tràn màu hồng. Tần Thư Dư đối với màu hồng không có vấn đề gì, cô cũng từng thích nó, nhưng... màu sắc trong căn hộ này quá nhiều, nhìn có chút chói mắt.
Đi dạo một vòng, Tần Thư Dư lại quay lại ngồi xuống sofa.
Cầm điện thoại lên lần nữa, cô bất giác nhớ đến một chuyện kỳ lạ.
Tần Dịch Dao bị cô đánh, đến mức Từ Tinh Lan phải tìm đến chất vấn, mắng mỏ cô. Cho nên người nhà họ Tần không thể không biết.
Nhưng từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, không ai trong Tần gia gọi điện hay nhắn tin cho cô. Họ không dám gọi hay là không muốn gọi?
Tần Thư Dư cẩn thận hồi tưởng lại nội dung tiểu thuyết. Trong sách, không rõ là để làm nổi bật sự ngu ngốc và xấu xa của nguyên chủ, hay vì lý do gì, nhưng cha mẹ nguyên chủ lại được xây dựng như những người tốt, với cảm giác áy náy sâu sắc dành cho đứa con gái thất lạc từ nhỏ.
Nếu không phải vì vậy, họ đã không nuông chiều cô như thế, cô muốn gì được nấy.
Khi đang băn khoăn, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn từ mẹ Tần gửi đến:
“Con có ở nhà không?”
Tần Thư Dư suy nghĩ vài giây, trả lời:
“Con ở nhà.”
Ngay sau đó, điện thoại reo. Là mẹ Tần gọi đến.
Tần Thư Dư bắt máy:
“A lô.”
“Du Du, con… có tiện về nhà một chuyến không?” Giọng của mẹ Tần lộ rõ vẻ dè dặt, cẩn trọng.
Tần Thư Dư ngừng lại một chút, gần như có thể đoán được nguyên nhân.
Cô vừa định trả lời thì đầu dây bên kia vang lên tiếng nói ồn ào:
“Chị dâu đừng giận nữa, Dư Dư chắc chắn không cố ý đâu. Con bé tuyệt đối không cố ý làm hại Dao Dao đâu, có lẽ nó chỉ nhất thời không kiềm chế được thôi.”
Nghe rõ những lời này, Tần Thư Dư hơi nheo mắt lại. Từ trong ký ức của nguyên chủ, cô nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói này — chính là thím của cô.