"Là nô tài khi xách thùng gỗ không cẩn thận nên mới ướt nhẹp như vậy thôi ạ.” Khương Lê trả lời thành thật.
Mậu Công công thoáng ngạc nhiên liếc nhìn Khương Lê. Hắn đã nghĩ rằng Tiểu Lê Tử sẽ nhân cơ hội này than phiền trước mặt bệ hạ để làm khó Phúc công công.
Tống Thừa Dận nghe vậy, gật nhẹ đầu, rồi khẽ ra lệnh: “Dẫn hắn đi đổi bộ quần áo sạch sẽ.”
Nói xong, hắn hạ ánh mắt, tiếp tục tập trung vào tấu chương trên bàn.
“Vâng.” Mậu Công công lập tức tiến lên, dẫn Khương Lê lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.
....
Sau khi Khương Lê rời đi, Tống Thừa Dận vẫn tiếp tục đọc tấu chương nhưng không thể nào tập trung nổi. Hình ảnh đôi mắt bướng bỉnh của Khương Lê cứ vương vấn trong tâm trí hắn, khơi gợi lên những ký ức sâu kín trong lòng.
Trong ánh mắt đó, hắn dường như thấy lại bản thân mình thuở bé, một đứa trẻ bị lãng quên trong cung cấm.
Dù sinh ra là hoàng tử, Tống Thừa Dận lại không được đối đãi tốt. Mẫu phi của hắn vốn chỉ là một cung nữ, bị tiên đế cưỡng ép trong cơn say. Sau đó, bà bị phong làm Đáp Ứng một cách hời hợt, sống một mình trong một tẩm cung vắng lặng, không ai ngó ngàng tới.
Đứa con trai sinh ra từ cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ đó chính là Tống Thừa Dận. Tiên đế chỉ ghé qua một lần để đặt cho hắn một cái tên, sau đó liền lãng quên cả hai mẹ con. Từ nhỏ đến lớn, Tống Thừa Dận cùng mẫu phi sống cô độc trong thâm cung, nương tựa vào nhau mà sống qua ngày.
Mặc dù không được nhận tình thương của phụ hoàng, Tống Thừa Dận lại lớn lên dưới vòng tay đầy yêu thương của mẫu phi. Nhưng ngay cả với tình yêu đó, tuổi thơ của hắn vẫn nhuốm đầy màu buồn tủi và khổ đau, là một phần quá khứ mà hắn chưa bao giờ muốn nhớ lại.
Tống Thừa Dận từ nhỏ đã sống trong sự khinh miệt vì xuất thân thấp hèn của mẫu phi. Trong cung, không ai muốn con cái mình kết giao với hắn. Các hoàng tử, công chúa luôn xa lánh và coi thường, không ít lần chế nhạo hắn và công khai mắng mẫu phi hắn là “hồ ly tinh câu dẫn tiên đế.”
Mỗi lần Tống Thừa Dận phản kháng, hắn chỉ nhận lấy sự nhục nhã tệ hại hơn. Chính vì thế, từ khi còn nhỏ, hắn đã lao vào tập võ với niềm đam mê mãnh liệt. Hắn hiểu rằng, chỉ khi mình đủ mạnh, thì mới không có ai có thể dễ dàng khi dễ hắn hay mẫu phi nữa.
Năm mười hai tuổi, một nhóm hoàng tử và công chúa lại tìm đến cung của mẫu phi để gây sự, buông lời xúc phạm bà. Không nhịn được, Tống Thừa Dận lập tức lao lên, đánh trả một cách quyết liệt. Khi ấy, hắn đã luyện tập võ nghệ rất lâu, trong khi các hoàng tử và công chúa lại được nuông chiều từ nhỏ nên không phải đối thủ của hắn. Chẳng mấy chốc, hắn đã hạ gục tất cả, trong đó có con trai của Quý phi bị gãy một cánh tay trong lúc vật lộn.
Sự việc này làm Quý phi phẫn nộ, bà quy kết mọi lỗi lầm cho Tống Thừa Dận. Ban đầu, bà kéo người đến gây náo loạn tại cung của hắn và mẫu phi, rồi sau đó lại mang chuyện này ra trước mặt tiên đế, đổ thêm dầu vào lửa. Để "răn dạy," tiên đế đã hạ chỉ đày hắn đến biên cương khổ cực, nơi tưởng chừng có thể mài mòn ý chí và thậm chí tính mạng của hắn.
Nhưng trái với mong đợi, Tống Thừa Dận chẳng những không suy sụp mà còn bứt phá, chinh phục thêm thổ địa, lập được nhiều chiến công, cuối cùng khải hoàn về triều.
Ngày về tưởng như một giấc mộng đẹp, Tống Thừa Dận trở về với hy vọng được đoàn tụ với mẫu phi, người đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc đón mừng hắn. Thế nhưng, hắn đau đớn nhận ra rằng mẫu phi đã qua đời, bà đã bị hành hạ đến chết trong những ngày hắn xa cung.
Quá phẫn uất, Tống Thừa Dận đã huyết tẩy hoàng cung, trừng phạt tất cả những kẻ từng chà đạp và hạ nhục mẫu phi, bao gồm tiên đế, hoàng tộc, và cả những phi tần từng xúc phạm bà.
Từ đó, Tống Thừa Dận trở thành vị bạo quân khét tiếng, một kẻ mà cả triều đình vừa nể sợ vừa khϊếp đảm, bởi danh tiếng của hắn được xây nên từ chính sự trả thù khốc liệt và nỗi căm hận không thể nguôi ngoai.
Tống Thừa Dận sau khi lên ngôi đã truy phong mẫu phi của mình làm Trang Thái hậu. Nhưng dù địa vị của bà từ cung nữ thấp kém được nâng lên thành Thái hậu, thì điều đó cũng chẳng thể thay đổi được gì. Người đã khuất không thể sống lại, và mẫu phi mãi mãi không thể trở về bên hắn.
Tống Thừa Dận khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, đôi mắt lặng lẽ đầy nỗi nhớ khôn nguôi về người mẹ đã khuất.
Khi hắn đang chìm trong suy nghĩ, Khương Lê từ bên ngoài được Mậu Công công đưa trở lại sau khi thay y phục. Hai người không dám lên tiếng quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ trở về vị trí của mình. Mậu Công công đứng bên cạnh, còn Khương Lê thì khom lưng cẩn thận đi đến trước bàn ngọc.
Nàng quỳ xuống và chuẩn bị mài mực, nhưng chợt nhận thấy tay áo rộng của Tống Thừa Dận buông xuống, che mất hộp mực. Khương Lê khẽ với tay để chỉnh lại tay áo cho hắn, nhưng không may vô tình chạm vào bàn tay của Tống Thừa Dận giấu dưới lớp áo.
Đôi mắt Tống Thừa Dận chợt lóe lên, ánh nhìn chuyển xuống bàn tay nhỏ nhắn vừa chạm vào mình. Khương Lê vội rụt tay lại, lắp bắp giải thích, “Bệ hạ, tay áo của ngài rơi vào trên hộp mực.”
Tống Thừa Dận nhẹ nhàng gạt lại áo bào, không trách tội Khương Lê vì sự lỗ mãng này. Hắn chỉ im lặng, ánh mắt như xa xăm, ẩn chứa những suy tư sâu kín mà không ai có thể chạm tới.
Khương Lê cầm lấy hộp mực và bắt đầu mài, trong khi ánh mắt Tống Thừa Dận không tự chủ được mà dừng lại trên người nàng.
Trong cung, mọi y phục đều được cắt may theo kích cỡ từng người, nhưng vì Khương Lê mới được thăng lên làm nhất đẳng công công nên chưa kịp báo số đo. Vì vậy, Mậu Công công đành tìm một bộ phục trang của chính mình cho nàng thay tạm. Với chiều cao 168 cm, Khương Lê thuộc hàng cao trong số các cung nữ, nhưng mặc bộ quần áo rộng thùng thình này lại càng trông lỏng lẻo như đứa trẻ mặc đồ người lớn, nửa phần cũng không vừa vặn.Tống Thừa Dận quan sát nàng vài lần, càng nhìn càng thấy có điều kỳ lạ, không hiểu sao vị tiểu thái giám này lại mang vẻ nữ tính đến vậy.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Tống Thừa Dận, Khương Lê ngước lên, bắt gặp cái nhìn đầy hứng thú của hắn.
“Bệ hạ, trên mặt nô tài có gì dơ bẩn sao?” Nàng hỏi, rồi đưa tay chạm vào mặt mình. Nàng quên mất tay vừa chạm vào hộp mực, nên khi đưa tay lau mặt, mực dính trên ngón tay lập tức lem nhem lên khắp má nàng.
Nhìn thấy vết mực loang lổ trên khuôn mặt Khương Lê, Tống Thừa Dận khẽ bật cười.
Trước ánh mắt ngơ ngác của Khương Lê, hắn ôn tồn nói, “Không có gì cả. Tô Công công đang bệnh, trong những ngày này, ngươi tạm thời hãy ở lại bên cạnh trẫm để phục vụ.”
“Dạ, nô tài xin tuân lệnh.” Khương Lê ngoan ngoãn đáp, biết công việc bưng trà rót nước chính là sở trường của mình.
Trước đó làm diễn viên tuyến mười tám nàng cũng đã làm rất nhiều lần.
Nhưng đến tối Khương Lê liền hối hận.
Thân là công công phục dịch hoàng đế, nàng đương nhiên cũng phải hầu Tống Thừa Dận tắm rửa.
Nhìn thấy cung nữ đang hướng hồ suối nước nóng vẫy hoa, nàng không khỏi ngây dại.
Không phải chứ, chẳng lẽ nàng phải tự tay hầu hạ hắn tắm rửa sao?
Khương Lê trong lòng căng thẳng, không dám nhìn lâu, chỉ cúi đầu làm theo từng động tác một. Nàng vốn là diễn viên tuyến mười tám, cũng đã từng diễn qua không ít cảnh phục vụ vương hầu trong phim trường, nhưng khi đối diện với Hoàng thượng thật sự, mọi chuyện hoàn toàn khác. Trước mắt nàng là Tống Thừa Dận, vị bạo quân khiến người người khϊếp sợ, giờ đây đang đứng trước mặt nàng, thân hình vạm vỡ cùng vẻ lạnh lùng càng làm nàng cảm thấy áp lực.
Nhìn những lớp y phục dày dặn mà nàng phải tháo xuống, Khương Lê chỉ biết cắn răng cố gắng, tự nhủ với lòng rằng đây là trách nhiệm của mình. Lúc vòng tay qua eo Tống Thừa Dận để tháo bỏ thắt lưng, Khương Lê nhận ra tay mình hơi run. Việc này thật sự không hề dễ dàng như nàng tưởng.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng nàng cũng tháo được dải thắt lưng, để rồi gấp gáp đặt lên khay bên cạnh. Nhìn thoáng qua sắc mặt Tống Thừa Dận không biến đổi, Khương Lê thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ rằng mình vẫn ổn.
Tiếp theo là lớp áo ngoài dày dặn. Khương Lê cẩn thận gỡ từng nút áo, đến khi chỉ còn lại áo trong và quần. Khi nàng chạm đến lớp cuối cùng, cảm giác bối rối chợt trỗi dậy. Bàn tay nàng ngập ngừng, không biết liệu có nên tiếp tục.
Lúc này, Tống Thừa Dận nhận ra sự ngập ngừng của nàng, ánh mắt trầm xuống. “Ngươi còn đợi gì nữa?” Hắn nhẹ giọng, nhưng đủ để Khương Lê giật mình bừng tỉnh.
Cố nén cảm giác xấu hổ, Khương Lê cúi đầu tiếp tục tháo lớp quần áo cuối cùng. Trong lòng nàng không ngừng tự nhủ rằng đây chỉ là công việc, nhưng má nàng vẫn bất giác đỏ bừng lên.