Thấy mọi người đã gật đầu đồng ý với những gì mình nói, Mộc Bạch Dương liền lễ phép cúi chào rồi rời đi theo sự hướng dẫn của Hồng Phúc.
Mộc Bạch Dương đi theo Hồng Phúc về thẳng căn nhà phụ cũ kĩ đằng sau Gia Viên tráng lệ.
Căn nhà này rất bụi, có lẽ nơi này đã rất lâu rồi không có ai ở cả, Mộc Bạch Dương đoán cô là người đầu tiên.
“Thưa thiếu phu nhân, chủ tịch chỉ định cô sẽ ở đây!” Hồng Phúc nhìn cô hơi ái ngại, anh không nghĩ chủ tịch sẽ sử dụng căn nhà cũ kĩ, không nguyên vẹn, chẳng giống nhà cho vợ mới cưới của mình ở nhưng nguyên nhân chỉ có một chính là vì người chủ tịch yêu.
“Không sao, nơi này cũng khá tốt dọn dẹp là có thể ở được rồi. Cảm ơn anh đã dẫn đường.” Mộc Bạch Dương không những không chê mà còn đi xung quanh xem nhà rồi cong môi nói.
Hồng Phúc cũng khá bất ngờ khi thấy phản ứng của thiếu phu nhân, dù rất tò mò muốn hỏi tại sao cô không tức giận đi kiếm chủ tịch nói lý mà lại chấp nhận ở một nơi như thế này nhưng anh ta cũng biết bổn phận của bản thân, không được tò mò về chủ nhân liền cúi người rồi rời đi, để lại Mộc Bạch Dương mặc chiếc váy cô dâu màu đen đứng ở đó.
Mộc Bạch Dương đi xung quanh xem xét căn nhà, mọi thứ khá cũ kĩ, đều dính rất nhiều bụi và màng nhện.
Những đồ nội thất trong căn nhà có cái dùng được, có cái thì hư hỏng không thể sử dụng.
Cô đi tới chỗ công tắc thử bật đèn.
“Cũng may đèn vẫn sáng.” Mộc Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô đi tìm phòng ngủ. Bước vào nơi được gọi là phòng ngủ chỉ thấy duy nhất một chiếc giường đơn sơ, ra giường thì rách nát hoàn toàn không thể ngủ được.
Mộc Bạch Dương thở dài một hơi nhưng rồi cô cong môi mỉm cười trấn an bản thân.
“Không sao... ngày mai chỉ cần dọn dẹp thay tấm ra và mua thêm gối là có thể ngủ rồi!”
Mộc Bạch Dương tiếp đến lại tìm nhà tắm, cô muốn xem nhà tắm có nước không thì phát hiện trong nhà tắm có rất nhiều rác bẩn, tỏa ra mùi hôi không cách nào chịu được. Nhưng còn may là vẫn có nước sạch thế là Mộc Bạch Dương lại mỉm cười tự trấn an bản thân.
“Không sao... ngày mai chỉ cần hốt rác, lau sạch là có thể tắm rửa được rồi!”
Mộc Bạch Dương rời đi, cô phủi sạch chiếc xích đu trước căn nhà cũ rồi ngồi xuống đó, đung đưa nhẹ nhàng, cô gái nhỏ tận hưởng sự yên bình, không khí trong lành.
“Chị ơi! Chị biết không, hôm nay là một ngày thật sự... rất... dài...”
Ngồi được một lúc, Mộc Bạch Dương đứng dậy rồi đi tìm Bác Văn, cô muốn xin một cái mềm và một bộ đồ. Vì đi vội nên Mộc Bạch Dương chưa kịp xếp vali.
Đi thẳng về phía Gia Viên, cô đảo mắt khắp nơi để tìm Bác Văn, vì sợ sẽ gặp mặt Đường Minh Hàn, anh rể của mình nên cô đi rất nhẹ nhàng, cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào, chỉ đơn giản là đảo mắt tìm Bác Văn.
Một lát sau, Bác Văn từ trên lầu đi xuống, Bác Văn nhìn thiếu phu nhân gật đầu chào hỏi rồi đi tới cạnh cô.
“Thiếu phu nhân cần gì sao?”
“Vâng ạ, vì thời gian gấp gáp con chưa kịp chuẩn bị đồ, bác có thể cho con mượn một cái chăn với gối để ngủ và một bộ đồ để thay được không ạ?”
Thấy Bác Văn có vẻ im lặng suy nghĩ, Mộc Bạch Dương vội nói thêm.
“Ngày mai con sẽ giặt sạch rồi trả lại ạ, bác yên tâm.”
Bác Văn mỉm cười nhìn thiếu phu nhân.
“Chăn với gối thì tôi có thể lấy từ kho nhưng mà đồ nữ thì tôi không có.”
“Vậy Bác cho con xin chăn với gối thôi cũng được ạ.” Mộc Bạch Dương mỉm cười nhìn Bác Văn.
Không có đồ thay thì tối nay bất đắc dĩ cô sẽ mặc bộ lễ phục đáng ghét này mà ngủ thôi, chỉ một đêm thôi cô hoàn toàn chịu đựng được.
“Được, vậy mời thiếu phu nhân đi theo tôi.”
Bác Văn dẫn Mộc Bạch Dương tới trước phòng chứa đồ rồi lấy cho cô một bộ chăn gối mới. Lúc định rời đi thì thấy một cái hộp đựng một chiếc váy, Bác Văn tò mò liền cầm lên mở ra là một chiếc váy thế là không nghĩ nhiều, bác liền cầm nó đưa cho Mộc Bạch Dương đang đợi ở bên ngoài.
“Đây là chăn với gối.”
“Cảm ơn bác ạ.”
“Còn nữa, lúc lấy chăn với gối cho thiếu phu nhân, tôi có tìm thấy chiếc váy này, có thể mặc tạm.”
Bác Văn thấy chiếc váy ở trong nhà kho thì liền nghĩ là đồ cũ ít dùng tới hoặc hầu như không đυ.ng tới nên không nghĩ ngợi gì mà mang chiếc váy đưa cho người cần nó.
Mộc Bạch Dương thấy có đồ cho mình thay thì liền vui vẻ nhận lấy.
“Bác yên tâm, ngày mai nhất định cháu sẽ giặt sạch sẽ rồi đưa lại cho bác ạ.”
Cảm ơn Bác Văn xong, Mộc Bạch Dương liền vui vẻ ôm đồ rời đi, trở về căn nhà cũ phía sau Gia Viên.
Nhưng vừa ra khỏi cửa lớn của Gia Viên cô liền bắt gặp chiếc xe Mecerdes đời mời nhất đậu ngay trước sân nhà, khiến Mộc Bạch Dương đứng hình mất vài giây.
Lúc này, Đường Minh Hàn khuôn mặt lạnh lùng, bước xuống xe. Hắn đi thẳng tới chỗ Mộc Bạch Dương còn đang ngơ ngác đứng đó nhìn, môi mỏng nhếch lên đầy man rợn khi thấy cô vẫn đang mặc chiếc váy cô dâu màu đen.
Mộc Bạch Dương thấy Đường Minh Hàn tiến tới chỗ mình thì liền gấp gáp rời đi, cô muốn tránh mặt hắn càng muốn tránh xa hắn để mãi mãi không gặp lại nhưng đó chỉ là ước muốn của riêng cô hoàn toàn không thể thực hiện được.
Đường Minh Hàn nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Mộc Bạch Dương ngay khi cô đi ngang qua mình. Hắn nhíu mày hoàn toàn không vui trước thái độ của cô.
Người muốn tránh cô, chán ghét cô nhất phải là hắn, người nên rời đi trước cũng là hắn, kẻ ích kỉ gϊếŧ chết chị mình như cô dù có ngàn vạn lần cũng không được phép tránh hắn trừ phi là được hắn cho phép còn không thì đừng mơ và dĩ nhiên ngày đó cũng sẽ không xuất hiện...
“Được làm thiếu phu nhân của Đường Gia thay cho chị mình thì cũng phải biết điều chút đi.”
“Tôi không hề muốn cái danh phận này, là anh đã ép buộc tôi làm ơn hãy nhớ cho rõ.” Mộc Bạch Dương trừng mắt nhìn Đường Minh Hàn.
Cho đến giờ phút này, Đường Minh Hàn trong mắt cô đã trở thành kẻ không đáng được tôn trọng càng không xứng với chức danh anh rể mà chị Bạch Mai muốn cô gọi.
“Tôi tưởng cô thích được làm thiếu phu nhân lắm không phải sao? Hại chết chị mình để được hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời, tôi tạo cơ hội cho cô còn gì!” Đường Minh Hàn hoàn toàn không biết ngại mà thẳng thừng chỉ trích cô là một người mê vinh hoa phú quý, vì tiền mà có thể gϊếŧ chị mình.
“Này anh, tôi đi du học trước giờ còn chưa từng gặp anh làm sao tôi có thể thích anh đến mức muốn làm thiếu phu nhân... mà cho dù tôi có mê tiền đi chăng nữa thì tôi cưới một ông già gần đất xa trời không phải sẽ nhanh giàu hơn sao?” Mộc Bạch Dương không hề chịu thua mà đáp trả.
Cái danh phận này là Đường Minh Hàn ép buộc cô nếu có lí do khiến cô chấp nhận thì chỉ có thể là vì cha mẹ mình...
Đường Minh Hàn đương nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô, hắn nhìn cô đầy oán khí, cánh tay bất giác siết chặt cổ tay của Mộc Bạch Dương hơn.
Mộc Bạch Dương đau đớn nhăn mặt, cô cố gắng vùng vẫy thoát ra.
“Đau... buông ra!”
Những lời nói của cô hoàn toàn không loạt vào tai của Đường Minh Hàn hắn cứ thế siết chặt lấy đến mức cổ tay cô đã đỏ, xuất hiện dấu lằn từ bao giờ.
“Đau đớn là từ không dành cho cô” Đường Minh Hàn lạnh lẽo mà thốt ra.
Vì cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cánh tay săn chắc của Đường Minh Hàn mà đồ trên tay cô cũng đã rơi hết xuống đất trong đó có cả chiếc váy.
Đường Minh Hàn nhìn thấy chiếc váy, đồng tử giãn ra càng tức giận hơn.
Đây là chiếc váy hắn mua cho Mộc Bạch Mai, kẻ như cô mà cũng dám lấy mặc thậm chí còn không xin phép đúng là ăn trộm, ích kỉ, ngu ngốc đến mức khó chấp nhận được là những từ ngữ mà hắn dùng để hình dung về người con gái trước mặt này.
“Ai cho cô đυ.ng vào cái váy này! Hả?”
Đường Minh Hàn thét lớn vào mặt cô, hắn hất mạnh khiến Mộc Bạch Dương ngã xuống đất khiến tay bị trầy, chảy cả máu.
“Cái váy này là do...” Mộc Bạch Dương đang muốn giải thích thì liền bị sự tức giận của Đường Minh Hàn quát lớn.
“Do cô tự tiện, không biết phép tắc mà lấy đi chứ gì!”
“Nếu như tối nay không gặp tôi thì có lẽ chiếc váy này đã bị một kẻ ích kỉ, đê tiện, thích trộm đồ lấy đi rồi có đúng không?” Đường Minh Hàn hoàn toàn không kìm chế được cơn nóng giận đang bộc phát trong người mà liên tục chửi mắng không để cho Mộc Bạch Dương có bất cứ cơ hội nào giải thích.
“Tôi không có.” Mộc Bạch Dương vừa tức giận vừa uất ức muốn giải thích nhưng không thể.
Mọi lời mà cô nói ra đều bị Đường Minh Hàn phớt lờ, thậm chí là chỉ trích ngược lại.
“Người đâu, mang thau nước lớn tới đây.” Đường Minh Hàn cười một tiếng trầm lãnh trước câu không có của cô.
Chứng cứ rành rành trước mặt mà lại nói không có, ai mà tin nổi kẻ đê tiện dám làm nhưng không dám nhận như cô chứ.
Hôm nay, hắn nhất định sẽ cho cô một bài học.