“Nực cười thật đấy. Chỉ vì muốn tôi đau khổ mà lại cưới tôi. Tình yêu mà anh dành cho chị tôi đáng khinh quá rồi đó.“
Mộc Bạch Dương cười nói, không hiểu lúc này cảm xúc của cô như thế nào chỉ biết là vui buồn lẫn lộn.
Những câu từ cô nói hoàn toàn khiến cho Đường Minh Hàn tức giận mà đến chính hắn cũng chẳng tìm được nguyên do.
Đường Minh Hàn đi tới, hắn siết chặt hai bả vai thon nhỏ, đôi mắt đầy âm u mà trầm giọng nói.
“Tình yêu tôi dành cho Tiểu Mai như thế nào không đến lượt kẻ ích kỉ như cô phán xét. Cô cứ chuẩn bị tinh thần đi. Đáng lý ra hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng tới nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai.”
Đường Minh Hàn lần nữa đẩy Mộc Bạch Dương ra xa, hắn đầy kiêu ngạo mà rời đi bỏ lại cô gái nhỏ ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Mộc Bạch Dương chật vật mà đứng dậy, ôm theo nỗi nhục nhã mà rời khỏi Gia Viên.
Muốn nhìn thấy nỗi buồn của một người cô đơn nó rộng lớn như thế nào đừng chỉ nhìn buổi sáng mà hãy nhìn vào ban đêm, khi bóng tối bao quanh nỗi cô đơn đó sẽ được thể hiện sâu sắc hơn bao giờ hết.
Mộc Bạch Dương ngồi trong căn phòng ở cuối hành lang của trại trẻ mồ côi nơi chị cô từng ở. Ngồi trên chiếc giường nhỏ, cô gái thu mình lại, cúi mặt tựa vào hai đầu gối đưa đôi tay ôm lấy tấm thân nhỏ bé. Nghĩ về những chuyện đã xảy ra từ khi trở về nước đến giờ trái tim cô lại đau thắt lại.
Cô cứ nghĩ mãi rốt cuộc bản thân đã làm gì sai lại gặp phải những chuyện này chứ!
Ước gì người chết lúc đó là cô không phải là chị thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Bóng đêm ùa về, tràn ngập căn phòng sự mạnh mẽ của cô gái nhỏ sớm đã bị bóng đêm nuốt chửng thay thế bằng những nỗi đau không diễn tả bằng lời, những giọt nước mắt là minh chứng rõ nhất.
Mộc Bạch Dương cầm lấy tấm ảnh chị gái cô đang tươi cười khoác vai cô trong lễ tốt nghiệp năm mười tám tuổi, cả hai tươi cười nhìn nhau rất vui vẻ nhưng hiện tại đã khác.
“Chị ơi, Bạch Dương phải làm sao đây?
Chị có giận Bạch Dương khi biết Bạch Dương kết hôn với người chị yêu không?
Chị sẽ không vì thế mà từ mặt em giống như mẹ phải không?”
Mộc Bạch Dương nhìn vào bức ảnh mà nói, cũng không rõ là nói với chị gái hay là nói với chính bản thân mình nữa chỉ biết là cô đang rất cô đơn, không có một chỗ dựa.
Mộc Bạch Dương đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt tươi cười của chị gái trong bức ảnh,nước mắt cũng vô thức rơi vài giọt trên gương mặt tươi cười ấy.
**********
Màn đêm rời đi cũng là lúc sự mạnh mẽ được thể hiện ra trên gương mặt nhỏ nhắn, thanh thuần của cô gái. Mộc Bạch Dương mặc một chiếc váy cưới rất lộng lẫy, phần vai áo được trễ ra khoe trọn bờ vai trắng nõn, mịn màng của một người con gái, ở phần dưới là chiếc đuôi váy có độ phồng lớn được đính kết những bông hoa cúc mẫu đơn trông rất lạ. Đặc biệt là phần eo được chiếc váy ôm sát khoe trọn sự thon thả của một thiếu nữ được điểm thêm những viên pha lê lấp lánh gắn quanh khiến người nhìn không khỏi trầm trồ ngạc nhiên.
Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên hơn có lẽ vẫn là màu sắc của chiếc váy. Ngày cưới là ngày trọng đại của đời người, người ta đều lựa chọn những chiếc váy cưới màu trắng thể hiện sự tinh khiết, sang trọng cho người mặc nhưng hôm nay Mộc Bạch Dương lại mặc một chiếc váy dù rất đẹp, rất nổi bật nhưng lại là màu đen.
Bước vào lễ đường, gương mặt nhỏ được trang điểm tinh xảo khoe trọn các đường nét thanh thoát trên gương mặt, đôi mắt hạt dẻ biết cười được tô điểm bằng những màu sắc lấp lánh nhưng chẳng thể khiến cho cô dâu hôm nay cười dù chỉ là cười mỉm.
Sự xuất hiện của cô dâu mặc váy đen khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, không một ai tươi cười càng không có lấy những tiếng vỗ tay mà thay vào đó là những lời bàn tán xì xầm, tiếng máy ảnh những ánh đèn thay nhau chụp lấy chụp để, họ tin rằng đây sẽ là một chủ đề nóng hổi cho ngày mai.
Mộc Bạch Dương không vì thế mà hoảng sợ cũng chẳng mảy may mà để ý, cô cầm chặt bó hoa cưới màu trắng trên tay mà ung dung bước vào lễ đường. Vốn chấp nhận cuộc hôn nhân vô nghĩa này đã là một sự nhục nhã rồi.
Chỉ cần chịu đựng, nhẫn nhịn đến khi Đường Minh Hàn trả thù cho chị gái cô xong thì cô sẽ rời đi thật xa, một nơi chẳng ai biết đến.
Bước lên bục thành hôn, Mộc Bạch Dương ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới quả nhiên như cô nghĩ những ánh mắt phán xét, châm biếm đều nhìn về cô.
Đợi... lại là chờ đợi. Mỗi giây mỗi phút trôi qua nhưng chú rể vẫn chưa đến và có lẽ là không đến.
Mà dù thế thì Mộc Bạch Dương vốn cũng chả quan tâm, chẳng phải điều anh rể muốn chỉ là làm cho cô không còn mặt mũi để ra đường, bị người đời sỉ vả thôi sao.
Những điều này cô hoàn toàn chấp nhận được...nếu không thì cũng buộc phải chấp nhận.
Người như cô hiện tại có thể làm được gì chứ!
Đám cưới mà mặc màu đen khác nào tự đem xui xẻo vận vào bản thân và nhà chồng.
Chị gái vừa chết chưa lâu đã mặt dày cướp anh rể, loại đàn bà trơ trẻn.
Đám tang chị gái chưa qua mà đám cưới em gái và anh rể đã tới. Loài gì chứ không phải loài người nữa rồi.
Nham hiểm quá nên chú rể còn chẳng thèm xuất hiện trong hôn lễ, nhục mặt thật đấy.
Đứng một mình trên bục mà không có chồng không biết có quê không nữa. Đúng là kẻ thứ ba cướp chồng chị.
Có khi chị gái chết là do cô ta hại đó, chắc là ghen tị khi thấy chị gái có một tấm chồng tốt đây mà.
Những lời bàn tán cứ thế găm thẳng vào tim Mộc Bạch Dương từng nhát từng nhát khiến lòng cô rứa máu nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đôi mắt hạt dẻ cố gắng mà cong lên nhưng không cách nào thấy được sự hạnh phúc.
Cả một buổi lễ dài như thế nhưng Mộc Bạch Dương chỉ biết đứng im đó, im lặng và chịu đựng, chấp nhận tất cả.
Cứ như mọi lỗi lầm đều là của cô và mọi người trách móc cô đều đúng, đều là anh hùng.
Ở một nơi khác, trong một căn phòng sang trọng được trang bị đầy đủ những thiết bị tiên tiến, người đàn ông đang ngồi thong dong mà đọc tin tức trên điện thoại.
Hình ảnh một cô dâu mặc váy cưới màu đen đứng một mình trên bục cưới không có chú rể cũng chẳng có người thân đang một mình, im lặng nhìn hàng người xếp hàng chỉ trích khiến cho người đàn ông hả hê.
Miệng hắn nhếch lên đầy thỏa mãn.
Mộc Bạch Dương đây chỉ là khởi động cho cuộc hôn nhân này thôi. Đường Minh Hàn nghĩ thầm.
Sau khi kết thúc hôn lễ, Mộc Bạch Dương được Hồng Phúc thư ký riêng của Đường Minh Hàn đưa về Gia Viên, nơi mà hắn ở.
Bước xuống xe, Mộc Bạch Dương chẳng còn chút sức lực nào nhưng vẫn ráng cười với những người làm ở đây.
Một người đàn ông trung niên đi lên trước, ông nhìn nữ chủ nhân mới của ngôi nhà rồi cười nói.
“Chào mừng Thiếu phu nhân mới của chúng tôi, tôi là Văn Minh, thiếu phu nhân cứ gọi tôi là Bác Văn hoặc là quản gia Văn đều được.”
Mộc Bạch Dương cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi sau đó liền nói.
“Cháu tên là Bạch Dương không phải thiếu phu nhân. Lần sau bác đừng gọi như thế ạ, vị trí này vốn dĩ không phải là của cháu đâu.”
Lời này của cô khiến cho Văn Minh hơi ngẩn người, không biết phải nói tiếp thế nào cho hợp lí.
“Mọi người sau này gọi con là Bạch Dương nhé đừng gọi thiếu phu nhân nếu không chủ tịch Đường sẽ tức giận đấy.”
Mộc Bạch Dương nhìn những người hầu xung quanh mình rồi thông báo cho họ.
Cô vào Gia Viên này cũng là bất đắc dĩ mà thôi, sau khi bị hành hạ, trút giận đến phát chán cô sẽ rời đi mãi mãi không quay lại.
Người nên nghe được câu thiếu phu nhân này là chị gái của cô chứ không phải là cô, cô biết bản thân không có tư cách đó.
Thấy mọi người đã gật đầu đồng ý với những gì mình nói, Mộc Bạch Dương liền lễ phép cúi chào rồi rời đi theo sự hướng dẫn của Hồng Phúc.