Đừng Cố Thu Phục Ma Tôn Bệnh Kiều

Chương 5: Thiên lao ở Tuyết Vực

“Phong Hồn Tỏa bị phong ấn trong trái tim của y, giam cầm thất tình lục dục, khiến y trở nên vô tâm vô tình. Dù bản thân nó là thánh vật dưỡng thần hồn lẫn thân thể, nhưng nó cũng là cấm chế cường đại áp chế y, tra tấn y, làm suy yếu linh lực của y, khiến y ngày ngày sống trong thống khổ.”

Bùi Kiều bình tĩnh lại, trầm ngâm suy nghĩ: “Ta nhớ trong truyện ký từng nhắc đến chuyện Cố Cảnh Dao bị trấn áp tại thiên lao Tuyết Vực suốt mấy chục năm, chẳng lẽ là vì Phong Hồn Tỏa?”

Gương đồng đáp: “Không sai. Hiện tại y vẫn đang bị giam giữ tại thiên lao Tuyết Vực, đây là cơ hội hiếm có. Bùi Ninh hãm hại đồng môn nên bị xử phạt, ngươi có thể nhân cơ hội này chủ động thỉnh tội với tông môn, xin đi đến Tuyết Vực canh giữ thiên lao.”

Trong tông môn, những đệ tử phạm lỗi nếu không muốn bị trục xuất cũng có thể đến những nơi khắc nghiệt làm nhiệm vụ để chuộc tội, đúng là có tiền lệ như vậy.

Một là không làm, đã làm thì dứt khoát làm cho xong. Ngày hôm sau, Bùi Kiều đã chủ động xin đi Tuyết Vực.

Tin tức này lan ra, khiến các đệ tử trong tông đều ngỡ ngàng.

“Nàng ta thật sự hối cải sao? Dám nhận nhiệm vụ ở Tuyết Vực, nơi ấy giáp ranh với Ma tộc đấy!”

“Ta thấy là sợ Dương Vĩ trả thù nên mới mượn cớ trốn đi thì có!”

“Nghe nói đúng lúc Tuyết Vực đang thiếu người, chắc chắn trưởng lão sẽ phê chuẩn. Nàng ta cũng mặt dày thật, ai ngờ không bị đuổi khỏi tông môn mà còn tự xin đi?”

Quả nhiên vì không ai chịu đảm nhận việc nặng nhọc ấy nên Bùi Kiều đã được phái tới Tuyết Vực.

Trên tiên chu tới Tuyết Vực, ngoài Bùi Kiều còn có nhiều đệ tử nội môn cùng mấy vị trưởng lão của Thiên Lam Tông.

Khác với dáng vẻ khoác áo bông mỏng, ôm chặt lò sưởi tay của Bùi Kiều, đám người kia ai nấy đều trang phục chỉnh tề, khí thế bừng bừng.

Thấy nàng là đệ tử ngoại môn mà vẫn ung dung như chẳng có gì, đám người kia tỏ vẻ khó chịu.

“Xúi quẩy thật, không ngờ lại cùng ngồi tiên chu với loại người như nàng ta.”

“Chúng ta không giống nàng ta. Nàng ta là vì phạm tội nên mới bị phái đi Tuyết Vực trấn thủ, còn chúng ta là tinh anh được cử đi trấn áp yêu ma.”

“Hừ, nhìn cái điệu co ro sợ hãi kìa, tay ôm cột không chịu buông lấy một lần. Quê mùa thế kia, chắc là lần đầu ngồi tiên chu. Chắc lúc tới được thiên lao Tuyết Vực thì chân cẳng đã mềm nhũn vì sợ rồi.”

Lời vừa dứt, một tràng cười chế nhạo vang lên.

Lúc này, gương đồng cất tiếng lạnh lùng trong thức hải của Bùi Kiều: “Đừng để ý đến bọn họ. Tiên chu đến Tuyết Vực chắc chắn sẽ đi qua hải vực, nhất định phải bám chặt, không được lơ là. Ngay cả những người tu vi cao thâm cũng từng vì chủ quan mà bị gió lớn sóng dữ cuốn phăng.”

Bùi Kiều ngoan ngoãn vùi đầu vào khăn quàng, hai tay siết chặt cột trụ trên tiên chu: “Biết rồi.”

Nàng chẳng thèm so đo với những lời châm chọc ấy, giữ mạng mới là chuyện quan trọng nhất.

Quả đúng như lời gương đồng, chẳng bao lâu sau, khi tiên chu vừa bay qua mặt biển, từ xa chợt có một chiếc đuôi dài phủ đầy vảy nâu ló lên khỏi mặt nước xanh biếc, là một con yêu thú không rõ tên.

Một cơn sóng dữ kéo theo gió biển cuộn lên ầm ầm, vang vọng như tiếng sấm nổ giữa không trung, khiến pháp khí bị chấn động rung lắc dữ dội.

Tiếng cười cợt lập tức im bặt, thay vào đó là tiếng kêu hoảng loạn.