Chương 4: Bước Đầu Khám Phá
Cuối tuần đã đến, Lâm Vân thức dậy với tâm trạng hào hứng. Hôm nay là ngày mà cô đã rất mong chờ — ngày mà cô và Tống Minh sẽ cùng nhau tham gia lớp học nấu ăn. Cảm giác hồi hộp trỗi dậy trong lòng khi cô chuẩn bị đồ đạc. Không chỉ là việc học cách nấu ăn, mà còn là cơ hội để gần gũi hơn với Tống Minh, người mà cô đã âm thầm yêu mến trong suốt thời gian qua.
Khi đến lớp học, Lâm Vân nhìn thấy Tống Minh đang đứng ở cửa, một nụ cười tươi tắn trên gương mặt anh. “Chào buổi sáng, Vân.” Anh nói, giọng nói tràn đầy năng lượng.
“Chào Minh.” Lâm Vân đáp, không giấu được nụ cười trên môi. Họ vào trong lớp, nơi có những mùi hương từ các nguyên liệu tươi ngon và không khí ấm cúng. Không gian tràn ngập tiếng cười, những người tham gia lớp học đang mải mê chuẩn bị cho các món ăn.
Sau khi giáo viên giới thiệu về các nguyên liệu và cách chế biến món ăn, Lâm Vân và Tống Minh được chia thành một nhóm cùng nhau. Họ sẽ học cách nấu món mì xào hải sản. Tống Minh đứng cạnh Lâm Vân, anh cảm nhận được sự hào hứng từ cô. “Em có biết nấu ăn không?” Anh hỏi.
“Em chỉ biết nấu một vài món đơn giản.” Lâm Vân thừa nhận. “Nhưng em nghĩ hôm nay sẽ là một trải nghiệm thú vị.”
“Chắc chắn rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều này” Tống Minh cười. Trong lòng anh cũng tràn đầy háo hức. Đây là cơ hội không chỉ để nấu ăn mà còn để hiểu nhau hơn.
Khi bắt tay vào công việc, cả hai đều hăng say, cùng nhau thái rau, chuẩn bị nguyên liệu. Tống Minh đứng gần Lâm Vân, cảm giác gần gũi dần trở thành điều không thể thiếu. Anh để ý từng cử chỉ của cô, từng nụ cười làm anh ngây ngất. Anh cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ.
“Để anh giúp em với cái này” Tống Minh nói khi thấy Lâm Vân đang gặp khó khăn trong việc lột vỏ tôm.
“Cảm ơn anh” Cô cười nhẹ, lòng cô ấm áp khi nhận được sự giúp đỡ từ anh. Từ lúc này, những câu chuyện không còn chỉ là những câu nói thông thường, mà dần dần trở thành những mảnh ghép của một bức tranh tình cảm đang hình thành giữa họ.
Sau một giờ học, món mì xào hải sản đã hoàn thành. Họ tự hào nhìn thành quả của mình, cảm giác như cả lớp đều đang vui vẻ thưởng thức món ăn mà họ đã làm. Tống Minh và Lâm Vân đứng cạnh nhau, đôi mắt nhìn nhau đầy ánh sáng.
“Chúng ta thật sự làm được rồi” Tống Minh nói, trong lòng anh tràn ngập niềm vui.
“Đúng vậy” Lâm Vân cũng không kém phần phấn khởi. “Em không ngờ mình có thể làm ra món ăn ngon như vậy.”
Khi lớp học kết thúc, Tống Minh đề nghị. “Chúng ta có thể đi ăn tối sau khi kết thúc lớp học không? Em có muốn thử một vài món ăn địa phương không?”
“Em rất thích” Lâm Vân đồng ý, không giấu được sự hào hứng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và cô cảm thấy dường như mọi thứ đang diễn ra quá tốt đẹp. Điều duy nhất mà cô không biết là Tống Minh cũng đang âm thầm suy nghĩ về việc bày tỏ tình cảm của mình trong tối nay.
Khi họ ngồi vào một nhà hàng nhỏ ấm cúng, Tống Minh nhìn Lâm Vân qua ánh đèn mờ ảo. “Vân, có điều gì mà em chưa nói với anh không?” Anh hỏi, giọng anh có chút lo lắng.
Lâm Vân dừng lại, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ. “Em... không chắc nữa. Có thể em đã hơi e ngại khi nghĩ về điều đó” Cô thành thật.
“Anh hiểu. Em có thể nói với anh bất cứ điều gì” Tống Minh khuyến khích. Trong lòng anh, điều mà anh muốn biết chính là tình cảm của cô dành cho anh. Anh muốn nghe cô nói, muốn biết rằng cô cũng có những cảm xúc tương tự.
Lâm Vân thở dài. “Em chỉ không biết liệu có nên bày tỏ hay không. Em không muốn làm rối tung mọi thứ lên.”
“Thế em đã nghĩ đến việc thử không?” Tống Minh khuyên, lòng anh đầy hy vọng. “Có thể việc này sẽ mở ra một hướng đi mới cho cả hai chúng ta.”
Lâm Vân suy nghĩ một lát, trong lòng cô dâng lên một nỗi lo lắng. “Anh có nghĩ rằng nếu em bày tỏ tình cảm, mọi thứ sẽ thay đổi không?”
“Không nhất thiết” Tống Minh nói, ánh mắt anh kiên định. “Điều quan trọng là em phải thành thật với chính mình.”
Họ nói chuyện thêm về nhiều vấn đề khác nhau, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rằng bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng hơn. Khi bữa tối kết thúc, Tống Minh quyết định. “Vân, anh muốn nói cho em một điều…”
“Chờ một chút” Lâm Vân cắt ngang, tim cô đập mạnh. “Em cần thời gian để suy nghĩ.” Cô cảm thấy hồi hộp và không biết phải trả lời thế nào.
“Được rồi. Em cứ suy nghĩ” Tống Minh đáp, lòng anh cũng đầy lo lắng. Anh biết rằng đây là cơ hội mà cả hai đã mong chờ, nhưng không ai trong số họ dám bày tỏ.
Trở về nhà, Lâm Vân cảm thấy mình như đang đứng giữa một ngã ba đường. Cô có tình cảm với Tống Minh, nhưng cũng không biết phải nói ra như thế nào. Ngày hôm sau, cô quyết định sẽ làm rõ mọi thứ. Cô sẽ tìm cách để bày tỏ tình cảm của mình và hy vọng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.