Chương 3: Mở Lòng và Tìm Kiếm
Buổi sáng hôm sau, không khí trong văn phòng dường như căng thẳng hơn mọi khi. Lâm Vân bước vào với tâm trạng nặng nề, suy nghĩ về Tống Minh vẫn chiếm lĩnh tâm trí cô. Cô biết mình cần phải đối mặt với cảm xúc của mình và không thể mãi giữ nó trong lòng. Hôm nay, cô sẽ tìm cách để nói chuyện thẳng thắn với anh.
Trong khi đó, Tống Minh cũng cảm thấy điều tương tự. Anh muốn bày tỏ tình cảm của mình với Lâm Vân nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Mỗi lần thấy cô, trái tim anh lại đập mạnh hơn, và anh không thể ngừng nghĩ về cô. Anh không chỉ yêu mà còn ngưỡng mộ tài năng và sức mạnh của cô. Sự tự tin và độc lập của Lâm Vân khiến anh cảm thấy mình không đủ tốt, nhưng anh biết mình cần phải cố gắng.
Khi Tống Minh đến văn phòng, anh nhìn thấy Lâm Vân đang chăm chú vào công việc. Cô ngồi ở bàn làm việc với những tài liệu lộn xộn xung quanh, nhưng không thể tập trung được. Tống Minh quyết định tiến lại gần. “Chào buổi sáng, Vân.” Anh nói, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh.
“Chào Minh.” Lâm Vân đáp, nhưng trong lòng cô cảm thấy hồi hộp. Họ trao đổi ánh mắt trong giây lát, và một làn sóng cảm xúc chảy qua giữa họ.
“Em có muốn uống cà phê không? Anh biết một quán cà phê gần đây rất ngon.” Tống Minh đề nghị, lòng anh đầy hy vọng.
“Có, tại sao không.” Lâm Vân đồng ý. Cuộc trò chuyện của họ đang trở lại với bầu không khí nhẹ nhàng hơn, nhưng không ai trong số họ dám bày tỏ những gì đang chất chứa trong lòng.
Họ rời khỏi văn phòng và đến quán cà phê. Không khí bên trong ấm cúng, với tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ một chiếc loa nhỏ. Tống Minh gọi hai cốc cà phê, và khi đợi đồ uống, họ đứng ở một góc gần cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua. Lâm Vân cảm nhận được sự gần gũi giữa họ, và nỗi sợ hãi trong lòng dần tan biến.
“Anh có thể chia sẻ điều gì đó với em không?” Tống Minh hỏi, đôi mắt anh lấp lánh sự mong mỏi. “Em biết đấy, về công việc hay cuộc sống...”
Lâm Vân suy nghĩ một lát. “Em chỉ cảm thấy áp lực với mọi thứ xung quanh. Công việc, mong mỏi thành công... Tất cả đều khiến em mệt mỏi.”
“Thế em có muốn thử tìm kiếm điều gì đó khác không?” Tống Minh hỏi, lòng anh dấy lên một ý tưởng. “Có thể là đi đâu đó thư giãn hay tham gia một hoạt động nào đó mà em thích.”
Lâm Vân cười nhẹ. “Có lẽ là một ý tưởng hay. Em đã không cho phép mình thư giãn quá lâu rồi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và em không muốn bỏ lỡ.”
Khi cà phê được mang đến, họ ngồi xuống bàn và tiếp tục trò chuyện. Tống Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có cơ hội được nói chuyện với Lâm Vân. “Em đã từng nghĩ về việc tham gia một lớp học nấu ăn không?” Anh hỏi.
“Em chưa từng nghĩ đến.” Lâm Vân thừa nhận. “Nhưng nghe có vẻ thú vị. Em luôn muốn học cách làm những món ăn ngon.”
“Vậy tại sao chúng ta không thử tham gia một lớp học cùng nhau?” Tống Minh nắm lấy cơ hội. “Điều đó sẽ giúp em thư giãn và cũng là cơ hội để chúng ta tìm hiểu nhau hơn.”
Một chút ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt của Lâm Vân. “Em nghĩ đó là một ý kiến hay.” Cô trả lời với nụ cười rạng rỡ. Cô cảm thấy thú vị khi nghĩ đến việc cùng Tống Minh học nấu ăn, và cảm giác hồi hộp lại dấy lên trong lòng.
Sau khi thưởng thức cà phê, Tống Minh quyết định nói thẳng. “Lâm Vân, có một điều anh muốn nói...”
Nhưng trước khi anh kịp nói ra, một cuộc gọi đến làm gián đoạn. “Xin lỗi, anh phải nghe điện thoại một chút.” Tống Minh nói và bước ra khỏi bàn.
Lâm Vân ngồi lại, cảm giác hồi hộp trỗi dậy trong lòng. Cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Tống Minh thật sự nói ra những gì anh đang suy nghĩ. Có lẽ anh cũng có những cảm xúc tương tự như cô.
Khi Tống Minh trở lại, anh có vẻ hơi căng thẳng. “Chúng ta hãy đi vào cuối tuần này để tìm lớp học nấu ăn.” Anh nói với nụ cười gượng gạo.
“Chắc chắn rồi.” Lâm Vân nói, nhưng trong lòng cô lại đầy những nghi vấn. Tại sao anh lại đột ngột căng thẳng như vậy? Có phải những gì anh muốn nói đã bị bỏ lỡ?
Cả hai trở về văn phòng, và bầu không khí vẫn nhẹ nhàng nhưng không tránh khỏi sự căng thẳng. Tống Minh muốn tìm cách để nói ra, nhưng điều gì đó khiến anh chần chừ. Có lẽ anh cần thêm thời gian để chuẩn bị cho một lời thú nhận.
Khi chiều đến, Lâm Vân ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt dõi theo Tống Minh từ xa. Cô thấy anh đang trò chuyện cùng đồng nghiệp, và trong lòng cô lại dấy lên một cảm xúc khó tả. Cô muốn anh biết rằng cô cũng có những cảm xúc tương tự, nhưng làm thế nào để bày tỏ đây?
Về phía Tống Minh, anh thấy Lâm Vân đang chăm chú nhìn mình. Trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực. Anh biết rằng mình cần phải bày tỏ tình cảm sớm hơn, nhưng lại cảm thấy lo lắng về phản ứng của cô. Liệu Lâm Vân có chấp nhận anh không? Hay sẽ từ chối tình cảm này?
Ngày qua ngày, họ vẫn giữ khoảng cách ấy. Những buổi trò chuyện, những cái nhìn lén lút, tất cả đều là dấu hiệu cho thấy cả hai đều có tình cảm với nhau. Nhưng một bức tường vô hình vẫn đứng giữa họ, khiến họ không thể bước qua.
Thời gian trôi qua, và Lâm Vân cảm thấy mình cần phải hành động. Cô đã quyết định, cuối tuần này, khi họ tham gia lớp học nấu ăn, cô sẽ tạo cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình. Cô không thể sống trong sự không chắc chắn mãi được.