Thật Ngọt! Tiểu Thiếu Gia Trở Về Và Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực!

Chương 1: Tái sinh?

“Ưʍ.”

Khi Chi Ngôn mở mắt, cậu vẫn còn hơi mơ hồ.

Cậu… lại tái sinh ở đâu đây??

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Chi Ngôn bỗng thấy cách bài trí trong phòng có chút quen thuộc.

Mới định ngồi dậy xem thử thì lại bị cơn chóng mặt trong đầu làm cho ngã xuống.

Nhắm mắt lại để giảm bớt khó chịu, Chi Ngôn nghe thấy tiếng cửa mở.

Ngay sau đó là tiếng bước chân tiến lại gần.

“Thịch, thịch, thịch — ”

Mỗi bước chân vang lên đều có nhịp điệu đặc biệt, như đang gõ vào trái tim của Chi Ngôn.

“Em ghét tôi đến vậy sao?”

Cảm giác khó chịu đã vơi đi, vừa mở mắt ra, Chi Ngôn nghe thấy câu nói này.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên —

Người đàn ông trước mặt có một gương mặt được Nữ Oa đặc biệt yêu thích.

Đôi mắt như kiếm, chân mày anh tuấn, đuôi mắt dài hẹp, hàng mi dày, sống mũi cao thẳng cùng nhau tạo nên một khuôn mặt có chiều sâu.

Ánh mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào Chi Ngôn, như thể muốn hút lấy toàn bộ con người cậu vào trong xoáy sâu.

Chiếc áo sơ mi đen càng làm tôn lên dáng vẻ cao gầy của hắn, dưới ánh đèn người ấy đẹp trai đến mức không giống phàm nhân.

Nhưng lúc này, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.

Có lẽ vì câu hỏi không nhận được câu trả lời từ Chi Ngôn, hắn bước đến gần hơn, đứng bên giường rồi cúi đầu nhìn Chi Ngôn.

Đôi môi mỏng khẽ mở ra, giọng nói lạnh lùng: “Chi Ngôn, nói chuyện đi.”

Câu nói này như một chiếc công tắc, Chi Ngôn chợt tỉnh táo lại.

Cậu nhìn Lục Hàn Châu, bỗng dưng nước mắt rưng rưng.

“Chồng ơi.”

Giọng nói mềm mại, như thể được phát ra từ sâu trong cổ họng, nếu lắng nghe kỹ sẽ thấy có chút khàn khàn.

Biểu cảm của người đàn ông vừa rồi bỗng chốc thay đổi.

“Em… gọi tôi là gì?”

“Chồng.” Chi Ngôn giơ tay ra, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, “Em nhớ anh quá.”

Không cần phải hiểu rõ tình huống hiện tại là gì.

Chi Ngôn chỉ biết rằng cậu đã gặp được người mình luôn mong nhớ.

Lục Hàn Châu không hiểu Chi Ngôn đang chiêu trò gì.

Ánh mắt dò xét của hắn nhìn Chi Ngôn, cố gắng xuyên thấu qua vẻ bề ngoài để nhìn rõ những suy nghĩ trong lòng cậu.

Chi Ngôn không đợi Lục Hàn Châu đến ôm mình, hậm hực chống người lên, liền nhào vào lòng người đàn ông.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, Chi Ngôn hít một hơi thật sâu, hai tay ôm chặt cổ hắn hơn.

“Chồng ơi.”

Liên tiếp ba tiếng công kích ngọt ngào khiến Lục Hàn Châu không biết phải làm sao, hắn gần như sắp bị đắm chìm trong những đợt tấn công như chọi đường của Chi Ngôn.

Cảm nhận thấy Chi Ngôn dần không trụ nổi, người cậu từ từ trượt xuống, cuối cùng Lục Hàn Châu không nhịn được đặt tay lên eo cậu.

Chi Ngôn ôm Lục Hàn Châu rất lâu, như thể muốn bù đắp lại những thiếu nợ trước đây.

Hai người cứ duy trì như vậy, không ai nói gì.

Cuối cùng, chính Lục Hàn Châu đã chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.

Thực ra hắn đã mềm lòng, nhưng khi thấy vết thương băng bó trên đầu Chi Ngôn, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, sự ấm áp trong ánh mắt hắn chợt bị sự lạnh lùng bao trùm.

“Dù em có làm gì đi chăng nữa, đừng hòng rời bỏ tôi.”

Lục Hàn Châu vốn nghĩ rằng sau khi nói xong câu này, Chi Ngôn sẽ nổi giận ầm ĩ, nhưng cũng không có gì xảy ra cả.

Chi Ngôn như thể đã trở thành một người khác, sau khi nghe lời hắn nói liền ôm chặt hơn, cái đầu nhỏ của cậu vẫn nấp trong lòng hắn, nhẹ nhàng gật gật.

“Ừm ừm, em biết rồi, chồng ơi.”

Dù đây là trò gì đi nữa… Lục Hàn Châu vẫn không thể cưỡng lại nỗi.

Hắn không kiềm chế được tình cảm của mình, nhẹ nhàng xoa đầu Chi Ngôn.

Hắn không còn nhớ rõ đã bao lâu hai người không cùng nhau sống yên bình như thế này, Lục Hàn Châu mơ hồ cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Nhưng dù có là mơ…

Hắn cũng mong mình sẽ không tỉnh dậy ngay.

Trong khi Chi Ngôn nằm trong lòng hắn, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Lục Hàn Châu, trong đầu cậubỗng xuất hiện một suy đoán không thể tin nổi.

Cậu không phải lại tái sinh lần nữa chứ?

Nhớ lại những gì hệ thống đã nói với mình, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trong từng thế giới nhỏ, cậu có thể trở về nơi mình muốn trở lại nhất…

Chi Ngôn trong lòng dâng lên một niềm vui không thể tả.

Cậu không kìm được ngẩng đầu, tham lam quét mắt từ cằm Lục Hàn Châu lên từng tấc da trên khuôn mặt hắn, như thể muốn khắc sâu hình ảnh của người này vào trong xương tủy của mình.

Cuối cùng, để chắc chắn, cậu còn đưa một tay nắm lấy cơ bắp của Lục Hàn Châu.

Cảm giác chân thật càng khiến cậu tin tưởng hơn rằng mình đã tái sinh.

Trong mắt Lục Hàn Châu, Chi Ngôn với ánh mắt ướŧ áŧ nhìn mình, tay còn thực hiện những động tác mơ hồ, không có người đàn ông nào có thể từ chối người mình yêu thương như vậy trong lòng mình.

Lục Hàn Châu cũng vậy.

Vì thế, khi tay Chi Ngôn càng lúc càng táo bạo, sắp chui vào trong áo hắn, hắn liền nắm chặt lại:

“Chi Ngôn, em có biết mình đang làm gì không?”

Chi Ngôn gật đầu.

Cậu không chỉ biết mình đang làm gì, mà còn muốn ngủ một trận thật thoả thích.

Cậu hiểu rõ nhất Lục Hàn Châu thích mình như thế nào.

Cho nên cậu ngẩng mắt chớp chớp, mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày đều mang vẻ quyến rũ, một tay còn vẽ vòng tròn trên ngực Lục Hàn Châu.

“Chồng, anh không muốn em sao?”

Nghe thấy câu này, hơi thở của Lục Hàn Châu trở nên gấp gáp hơn.

Làm sao hắn có thể không muốn? Hắn đã muốn phát điên lên rồi.

Chi Ngôn không cần hắn trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi từ từ bắt đầu mở cúc áo của mình dưới ánh mắt của hắn.

Một tay không tiện, Chi Ngôn còn lắc lắc tay kia đang bị Lục Hàn Châu nắm giữ.

“Giúp em với, Châu ca ca.”

Cách xưng hô từ thuở nhỏ của hai người bỗng chốc trở nên vô cùng mập mờ.

Lục Hàn Châu nhắm mắt lại, “Chi Ngôn, đây là do em tự chuốc lấy.”

Nói xong câu này, hắn lập tức cúi người hôn lên đôi môi mà hắn luôn mong nhớ, cảm giác khi chạm vào quả thật đẹp như hắn đã tưởng tượng.

Mềm mại, đàn hồi, cảm giác như thạch.

Lục Hàn Châu mê mẩn không rời, đôi môi mỏng nghiền ép lên đôi môi Chi Ngôn mãi cho đến khi Chi Ngôn không thở nổi, dùng tay đấm hắn mới hơi buông ra.

Nhưng cũng chỉ một chút, sau khi Chi Ngôn hít thở lại, hắn liền nhanh chóng áp sát môi lên, không muốn rời xa dù chỉ một giây.

Cùng lúc đó, tay hắn cũng di chuyển trên lưng Chi Ngôn, cảm nhận được đường nét thanh mảnh của cậu, trong lòng chỉ kịp thoáng qua một ý nghĩ.

“Vẫn còn quá gầy.”

Ngay sau đó, hắn bị hành động của Chi Ngôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không giữ được bình tĩnh.

“Ai dạy em thế này?”

Lục Hàn Châu nắm lấy tay Chi Ngôn vừa mới chạm vào vùng nhạy cảm, buông đôi môi Chi Ngôn ra, ánh mắt mê mẫn, điều này cho thấy tâm trạng hắn lúc này không được tốt lắm.

Chi Ngôn thấy vậy liền nở một nụ cười tươi tắn, má áp vào bụng Lục Hàn Châu:

“Em tự học.”

Nói xong, cậu chớp mắt một cái, ánh mắt vô cùng ngây thơ, đồng thời để không lãng phí thời gian, Chi Ngôn trực tiếp ôm Lục Hàn Châu rồi ngã xuống giường.

Lục Hàn Châu cũng không biết có tin hay không, theo sức Chi Ngôn mà ngã xuống giường, tay còn ân cần bảo vệ vết thương trên đầu Chi Ngôn.

Ngay sau đó, chăn đỏ cuộn lên, một đêm xuân sắc đáng giá ngàn vàng.