Sư Tôn Luôn Cho Rằng Ta Không Biết Hắn Yêu Thầm Ta

Chương 6

Bốn vị trưởng lão ngồi trên đài bình tĩnh quan sát tình hình dưới sân. Bọn họ đã trải qua quá nhiều đại hội chiêu mộ đệ tử như vậy rồi, khó có thể tạo ra sóng gió gì nữa.

Khi một đệ tử phụ trách kiểm tra chạy đến báo cáo thì mấy người đều bình tĩnh, những tình huống bất ngờ như vậy đã xảy ra nhiều lần, mọi người đã quen rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt vội vã và khó giấu sự kích động của đệ tử trước mặt, trưởng lão Túc Ngọc dịu dàng lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Đệ tử này vội vàng hành lễ với bốn người rồi vội vàng giải thích.

“Bẩm báo chưởng môn và các trưởng lão. Vừa rồi khi ta đang kiểm tra linh căn cho mọi người thì phát hiện ra một người có linh căn đơn chưa từng xuất hiện trong nhiều năm qua, chỉ là đệ tử ngu dốt, không thể nhận ra đó là loại linh căn gì, nên muốn đến mời chưởng môn và các trưởng lão đến xem.”

Sau khi đệ tử này nói xong, không gian trở nên yên tĩnh.

Đường Diễn vốn là người ít nói, còn ba người kia thì quá sốc đến nỗi không nói được lời nào.

Linh căn đơn vốn đã vô cùng hiếm gặp, mà một khi xuất hiện, cơ bản mà nói nếu chăm chỉ tu luyện thì đều có thể vững bước trên con đường tu tiên. Mấy người họ sống đến bây giờ, những tu sĩ có linh căn đơn mà họ gặp được cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, một trong số đó chính là sư đệ nhỏ tuổi nhất trong bốn người, Đường Diễn.

Còn một người nữa chính là vị sư tôn đã phi thăng lên tiên giới của bọn họ, Huyền Nguyệt. Những người còn lại thì chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, không ngờ lần này Huyền Tiêu Tông lại có thêm một đệ tử linh căn đơn nữa gia nhập. Nghĩ đến đây, ngay cả chưởng môn vốn luôn điềm tĩnh cũng không khỏi cảm thấy hơi tự hào.

Mấy người không chần chừ mà niệm một câu thần chú chuẩn bị đi gặp gỡ đệ tử có linh căn đơn này, tốt nhất là có thể để lại ấn tượng trước mặt đối phương, đến lúc đó có thể nhận người ta làm đệ tử dưới trướng mình.

Đường Diễn vốn không bao giờ thu đệ tử, Linh Tịch Phong của hắn rất vắng vẻ. Lần nào hắn cũng tỏ vẻ đệ tử định mệnh của mình chưa xuất hiện, mấy người khác cũng chỉ coi như hắn lấy cớ từ chối và không hề ép buộc. Thế nên lần này, ba người còn lại âm thầm cạnh tranh với nhau, hoàn toàn không coi Đường Diễn là mối đe dọa.

Đường Diễn đã chú ý đến Khúc Xuyên từ lúc y vừa đến, lúc này đương nhiên hắn biết đệ tử có linh căn đơn chính là Khúc Xuyên, bèn vội vàng ra tay ngăn cản sư huynh sư tỷ của mình. Trước ánh mắt tò mò của mọi người, hắn giải thích: “Đây chính là đệ tử định mệnh của ta.”

Ba người muốn tìm kiếm những dấu hiệu bất thường trên gương mặt của Đường Diễn, nhưng Đường Diễn vẫn lạnh lùng và xa cách như mọi khi, giọng điệu cũng bình thản không có gì khác thường.

“Ta vừa mới xuất quan là vì cảm nhận được đệ tử định mệnh của ta sắp xuất hiện, hôm qua ta đã gặp y ở thị trấn dưới chân Huyền Tiêu Tông.”

Đường Diễn đối mặt với ánh mắt của ba người mà không hề cảm thấy áp lực, nói xong hắn lập tức niệm chú và biến mất ngay tại chỗ.

Nhìn Đường Diễn vội vã rời đi trước, ba người nghiến răng ken két.

“Ta chưa từng nhìn thấy sư đệ sốt ruột như vậy.” Trưởng lão Khâm Phách lên tiếng với vẻ mặt dữ tợn.

Mặc dù mấy người đùa nhau là sẽ đi giành, nhưng đệ tử mà sư đệ đã muốn thì họ tuyệt đối sẽ không động vào. Vừa hay sư đệ cũng có linh căn đơn, nếu dạy dỗ đệ tử cùng có linh căn đơn chắc chắn sẽ hiệu quả hơn so với ba người họ. Mặc dù đệ tử này chắc chắn không phải của họ, nhưng ba người vẫn niệm chú đi theo để xem đệ tử linh căn đơn nhỏ tuổi này trông như thế nào.

Khi Đường Diễn đến nơi, Khúc Xuyên đang ngồi đếm kiến bò trên đất một cách nhàm chán. Bỗng nhiên, một bóng đen che khuất ánh sáng chiếu xuống.

Khúc Xuyên ngước lên, chỉ thấy được l*иg ngực của người đến, y lùi lại một bước để xem rõ mặt người này. Nhưng vừa lùi lại, Khúc Xuyên đã sững sờ.

Thật sự là người trước mắt quá đẹp trai, đến nỗi y không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả. Mặc dù các tu sĩ thường có ngoại hình khá tuấn tú, nhưng Khúc Xuyên khẳng định người này là người đẹp nhất mà y từng thấy.