Sư Tôn Luôn Cho Rằng Ta Không Biết Hắn Yêu Thầm Ta

Chương 5

Trong ánh nến lập loè, đôi mắt từng nhìn quanh bốn phía giờ đây đã khép chặt, hàng lông mi vừa dài vừa cong, tạo thành một cái bóng nhỏ trên đôi mắt nhắm chặt của y dưới ánh nến yếu ớt.

Khuôn mặt của y dường như chỉ có đôi mắt là to, còn các bộ phận khác đều nhỏ nhắn, sống mũi cao thanh tú với một chút sắc hồng nhạt đáng yêu đến mức khiến người khác không khỏi mềm lòng.

Gương mặt y vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, làn da trắng mịn trong suốt, thậm chí còn vượt trội hơn cả ánh trăng trắng ngần và mềm mại.

Đường Diễn ngắm nhìn y một lúc, hắn cảm thấy đầu ngón tay hơi ngứa ngáy, không kiềm được bèn vươn tay khẽ véo một cái. Cảm giác mềm mại, trơn láng và ấm áp ấy đã thay thế cảm giác ngứa ngáy và lưu lại trên đầu ngón tay hắn thật lâu.

Nhìn vào đầu ngón tay mình, Tang Diễn bỗng thấy lo lắng khi nhớ đến việc Khúc Xuyên chẳng có chút phòng bị khi ở bên ngoài. Nghĩ đến việc ngày mai chính là đại hội chiêu mộ đệ tử của Huyền Tiêu Tông, hàng lông mày vô thức hơi nhíu lại của Đường Diễn cũng giãn ra.

Thiếu niên tinh tế, yếu ớt như ngọc này nên được hắn đưa về Huyền Tiêu Tông để chăm sóc cẩn thận.

Nếu y thích thứ gì thì cứ mang về cho y là được, tóm lại hẳn là không quá khó nuôi.



Khúc Xuyên ngủ một giấc rất say, mãi đến khi trời sáng, ánh nắng chiếu lên mặt y mới tỉnh dậy. Trong lúc mơ màng, Khúc Xuyên cảm thấy ánh sáng chiếu lên mặt mình gây khó chịu, bèn kéo chăn trùm lên đầu rồi ngủ tiếp. Đường Diễn sợ cơ thể người phàm của y sẽ bị ngạt, vừa định thi triển một thuật nhỏ để kéo chăn xuống thì Khúc Xuyên đã không chịu được mà tự tỉnh dậy.

Khúc Xuyên hé đầu ra, nhắm mắt mơ màng vươn vai, lại cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại hai vòng rồi từ từ mở mắt.

Đường Diễn tiếp tục ngắm nhìn cậu rửa mặt, ăn sáng rồi rời khỏi quán trọ để đến đại hội chiêu mộ đệ tử, sau đó hắn mới làm phép trở về tông môn.

Ra khỏi quán trọ, Khúc Xuyên không biết phải đi hướng nào, nghĩ đến việc có rất nhiều người đến tham gia đại hội chiêu mộ đệ tử, cậu quyết định sẽ đi theo dòng người. Cứ thế, y cũng thuận lợi tìm đến địa điểm.

Bài kiểm tra đầu tiên là đo linh căn. Ngoài những người đến tham gia đại hội chiêu mộ đệ tử, còn có không ít người đến góp vui, ai ai cũng hy vọng nếu mình được phát hiện có linh căn thì sẽ một bước lên mây. Dù chỉ may mắn được chọn làm đệ tử ngoại môn cũng đã không lỗ rồi. Có rất nhiều người suy nghĩ như vậy mà đến tham gia.

Dù vậy, mục đích của đại hội chiêu mộ đệ tử chính là tìm kiếm những tài năng có thể bồi dưỡng, nên việc có nhiều người đến thử vận may cũng là điều tốt. Lần nào đại hội chiêu mộ diễn ra cũng đều có những người đến kiểm tra linh căn với mục đích như thế.

Trời dần nóng lên, một đám người chen chúc khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Khúc Xuyên biết rõ sức khỏe mình có chút yếu ớt, hôm qua chỉ đi một đoạn đường mà y đã kiệt sức, lúc này càng không có tâm trạng để ý đến kết quả kiểm tra của người khác. Khó khăn lắm mới đến lượt mình, Khúc Xuyên hoàn toàn không căng thẳng, chỉ mong sớm kết thúc thôi.

Dù sao thì đối với y, đại hội chiêu mộ đệ tử này chỉ là sự tò mò, y không quá tha thiết với việc trở thành đệ tử của Huyền Tiêu Tông.

Sau khi người kiểm tra trước Khúc Xuyên rời đi với vẻ thất vọng, y bước lên phía trước. Đệ tử Huyền Tiêu Tông với biểu cảm điềm tĩnh tiến lên trước bảo y đặt tay lên linh thạch. Đợi một lúc không có động tĩnh gì, khi Khúc Xuyên định rút tay lại thì linh thạch trước mặt bỗng phát sáng, là một màu xanh nhạt mờ ảo.

Đệ tử đo linh căn kiên nhẫn chờ thêm một lúc, linh thạch cũng không phát sáng thêm màu nào khác. Đôi mắt của vị đệ tử ấy dần sáng lên theo thời gian, sau đó nhanh chóng chúc mừng Khúc Xuyên.

“Chúc mừng! Đây là loại linh căn đơn hiếm thấy ngàn năm có một! Chỉ có điều ta chưa từng thấy linh căn này, cần phải báo cáo các trưởng lão đến kiểm tra mới biết được. Xin hãy chờ một chút! Còn những người khác xin hãy di chuyển sang chỗ các đệ tử kiểm tra khác để kiểm tra linh căn!” Nói xong, đệ tử phụ trách đã dùng linh lực bay đi nhanh như chớp.

Những người phía sau Khúc Xuyên thấy vậy cũng đều chúc mừng, cũng có người ghen tị, nhưng đây là địa bàn của Huyền Tiêu Tông, không ai dám manh động, sau khi hóng hớt thì ai nấy cũng đi đến nơi khác xếp hàng. Riêng Khúc Xuyên vẫn đứng yên tại chỗ chờ đệ tử kiểm tra trở lại.