Fye tiến lên đầu tiên, nhìn Noir xong quay ra nhìn chiếc cơ giáp ở đằng sau.
Fye nhận ra đây chính là cái người xui xẻo bốc ra chiếc cơ giáp C78.
Chiếc cơ giáp lúc trước trông mắc cười bao nhiêu thì bây giờ dính đầy máu lại trông ngầu không kém.
Fye đánh giá Phương Cẩn, Phương Cẩn cũng đang đánh giá lại bọn họ.
Rõ ràng đội tuyển Đế Đô bốc cơ giáp rất may mắn, mỗi chiếc đều trông rất oai vệ đủ để tạo một khung cảnh ngầu như trong mơ.
Nhưng những chiếc cơ giáp ngư có biểu cảm vậy, mà biểu cảm sẽ trông rất là hài, trông như hài tử thấy ba ruột dắt mẹ kế về vậy.
Mà khung cảnh này cũng được các con robot nhỏ quay lại, lúc này những người xem trong kênh đều đang cười vật vã.
“Xin chào.” Phương Cẩn giơ cánh tay cơ giáp lên chào mọi người.
Mọi người cũng rất nhiệt tình mà đáp lại.
Bọn họ đang rất tò mò người mẹ kế… à không người mà đội trưởng dẫn về.
Khổng Thư đến bên cạnh Noir.
“Patrisk, đây là ai vậy?” Khổng Thư thì thầm hỏi.
“Có liên quan đến chút chuyện riêng của tôi thôi, cậu ta tôi sẽ tự quản lý.”
Noir nói thế càng khiến Khổng Thư và những người khác tò mò ngoại trừ Fye.
Fye biết danh tính của Phương Cẩn, đội viên của đội tuyển Học viện quân đội số 8.
Nhận ra ánh mắt Noir nhìn về mình, Fye tự khắc khoá lại cái miệng không đem danh tính của Phương Cẩn nói ra.
Trời bắt đầu tối nên cả đội ngồi xuống cắm trại.
Từng người từng người bước ra khỏi cơ giáp.
Quả nhiên Học viện Đế Đô có khác, ai ai cũng xuất chúng.
Tất cả mọi người đều xuống hết, cùng hẹn nhau nhìn về chiếc cơ giáp C78.
Có cần mong chờ vậy không.
Chịu rồi, Noir quen biết ai thì người đó không gia thế giàu có thì cũng là cái dạng có tài lại đẹp nghiên nước nghiêng thành.
Bọn họ tò mò đoán danh tính. Dẫu sao ở sao Đế Đô, vòng bạn bè của bọn họ luôn rất lớn, có khi lại là người quen.
Phương Cẩn bước xuống, mọi người lại càng bất ngờ.
Cậu hình như chưa gỡ hoá trang mà, sao bọn họ mắt sáng hơn đèn pha vậy.
Phương Cẩn vẫn luôn giữ cho mình một vẻ ngoài vô cùng bình thường, đạt đủ tiêu chuẩn có một mọt sách.
Tất cả mọi người thì rất hào hứng, không đẹp vậy chắc chắn có gia thế khủng hoặc vô cùng tài giỏi ở một lĩnh vực nào đó.
Nhưng người này hình như bọn họ chưa bao giờ thấy ở Đế Đô vậy chắc chắn là cái loại vô cùng tài giỏi.
Sau khi ăn uống xong, ngay lúc tính nghỉ ngơi thì Med đã bước đến.
“Đấu vơi tôi một trận.” Med nói với giọng vô cùng phấn khởi.
Phương Cẩn chưa kịp trả lời thì Noir đã xen vào.
“Đừng có đυ.ng vào cậu ta.”
“Rõ.” Med nghe vậy thì hơi ủ rũ nhưng cũng rất bất ngờ không nghĩ đến Noir bao che người này như vậy.
Cả đám tụ lại bàn tán.
Không nhận ra luôn, lúc lên hình trông đúng kiểu thiên chi kiêu tử bây giờ thì giống mấy người đẹp trong sòng bạc.
Bọn họ không thể đi vào cơ giáp nghỉ ngơi vì để tiết kiệm năng lượng cho cơ giáp.
Phương Cẩn tính đặt lều ngủ ra thì đã bị Noir kéo đi.
“Cậu ở với tôi.”
Ngay khi lời được phát ra, mọi người vào đã vào trong lều lại ló đầu ra, tất cả đều có chung một suy nghĩ, không ngờ đội trưởng thích kiểu mọt sách ngây ngô này.
Noir chẳng để y bọn họ, mà kéo Phương Cẩn đang ngơ ngác vào lều ngủ của mình.
Còn Phương Cẩn thì cảm thấy hơi cấn cấn.
Nói gì thì anh ta là trùng đực, cậu là trùng cái… bậy bậy bậy. Bây giờ phải hoà nhập với thế giới, phải là Alpha và Omega.
Nhưng Phương Cẩn vẫn bất giác nghĩ đến trùng đực và trùng cái vì đơn giản là vì Alpha và Omega cũng giống như trùng đực trùng cái vậy, chẳng qua là bị thay đổi vai trò trong tinh thần lực thôi.
Trùng đực xoa dịu tinh thần lực cho trùng cái, còn Alpha lại cần được Omega xoa dịu tinh thần lực
Địa vị trong xã hội cũng thay đổi.
Nhìn đến trong phòng có hai túi ngủ Phương Cẩn mới thở phào, may mà không ngủ chung.
Noir bước ra khỏi phòng tắm.
“Cậu đi tắm đi.”
Nói thật thì, dáng người của Noir đẹp quá, có một Alpha như hắn thì cũng không tồi.
Phương Cẩn ôm gương mặt nóng của mình đi tắm rửa.
Tắm xong ra ngoài đã thấy Noir tắt đèn, chỉ để lại chút ánh sáng nhỏ đủ để cậu đến túi ngủ.
Ngay khi Phương Cẩn thϊếp đi, Noir đã mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn về phía Phương Cẩn.
Hắn vừa ngửi thấy một mùi hương thanh mát lại rất thơm, nhưng nó như cơn gió vậy chỉ lướt qua rồi biến mất.
Noir đi vào trong phòng tắm cũng chẳng có mùi gì, dẫu vậy nhưng hắn chắc chắn với khứu giác của mình.
Cậu ta ngày càng không đơn giản.
…
Wider khá may mắn đã tìm thấy tất cả thành viên đội.
Hắn đang tính dẫn mọi người đi nghỉ ngơi thì chợt thấy một chiếc cơ giáp màu hồng rất quen mắt.
Là của cái tên thành viên của Nguyên Bắc.
Wider nở một nụ cười đê tiện, hắn tính bây giờ đi đánh úp đội tuyển Học viện số 8.
Nhưng chợt nhận ra những chiếc cơ giáp khác ngoài chiếc màu hồng kia ra thì hắn không nhận ra có chiếc nào quen mắt cả.
Hắn không nhận ra đây là chiếc cơ giáp của đội tuyển nào.
Vì lúc đó hắn chỉ chăm chăm đi thăm dò đội Nguyên Bắc đã trả đũa thôi.
Nhưng Wider cũng không tính là quá ngốc, hắn chỉ ra lệnh đồng đội dựng lều ở gần đó để tiện quan sát.
Chắc chắn cái tên thành viên của Nguyên Bắc ngày mai phải ăn trái đắng.