Ta Ở Dị Thế Dưỡng Nhân Ngư [Trồng Trọt]

Chương 2: Người Cá

Sáng hôm sau, Du Thù bị đánh thức bởi cơn đói.

Anh mơ màng nhìn ra biển rộng xa lạ, sau khi định hình lại suy nghĩ, không khỏi cảm thấy hụt hẫng nhưng đành phải chấp nhận thực tế. Anh đã xuyên không, đến một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Nghĩ về thế giới trên Trái Đất, cũng không có gì quá vương vấn. Từ nhỏ, cha mẹ ly hôn, anh lớn lên với bà ngoại, nhưng bà cũng đã yên nghỉ vào năm ngoái. Bạn bè thì không thiếu, và thầy hướng dẫn đặt nhiều kỳ vọng vào anh. Hy vọng rằng họ sẽ thông cảm và buông bỏ được.

Du Thù lặng lẽ thở dài, ánh nắng từ phía đông rọi xuống cơ thể, lúc này anh mới nhận ra rằng mình đã an toàn trải qua đêm đầu tiên trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.

Nhưng liệu có thật là an toàn? Đêm qua anh đã ngủ như thế nào mà hoàn toàn không có chút ấn tượng? Thậm chí, anh còn cảm thấy như có thứ gì đó trượt qua người mình, lạnh lạnh, ướt ướt, giống như… lưỡi của một con vật nào đó?!

“Ục ục.”

Du Thù: “…”

Cơn đói của con người luôn lấn át mọi suy nghĩ.

Đã không bị thú dữ làm mồi trong đêm qua thì giờ phải tìm thức ăn cho mình thôi. Anh đã một ngày một đêm không ăn gì, thức ăn duy nhất là mấy quả trái cây mà anh giành được từ bọn thú nhỏ hôm qua.

Tuy nhiên, xung quanh giờ đây trống không, chỗ đó đáng lẽ còn mấy quả trái cây từ hôm qua.

Chúng đã bị bọn thú nhỏ ăn mất rồi sao? Có lẽ là những con vật ăn cỏ, liếʍ thử anh vài cái thấy không ngon nên mới tha trái cây của anh đi chăng?

Du Thù nghĩ một cách hợp lý, khẽ liếʍ môi một chút, nhận ra môi mình đã bắt đầu khô nứt vì thiếu nước.

Anh dùng dây an toàn làm một chiếc dây đeo chân đơn giản, buộc con dao găm lên đó. Cầm theo cây gậy nhọn, anh tiến về phía cây “có nhiều khách ghé thăm” hôm qua, lúc này đã có một con thỏ đuôi dài đến thưởng thức quả cây.

Quả cây trông giống táo trên Trái Đất, thịt quả mềm mại như kẹo bông, nước quả không nhiều nhưng rất ngọt. Du Thù quyết định gọi nó là "quả kẹo bông".

Sau khi ăn no với quả kẹo bông, Du Thù nhìn con lợn hồng nhỏ với đôi cánh trong suốt đang quay mông về phía anh, vui vẻ nhai quả. Trong đầu anh thoáng hiện lên mấy chục món ăn: thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt nướng với bột thì là, chân giò hầm… Anh nuốt nước bọt.

Nghĩ là làm, anh giả vờ hái quả, đồng thời tiến lại gần con lợn nhỏ mũm mĩm kia, tay siết chặt cây gậy nhọn, con lợn nhỏ chẳng hề có chút cảnh giác.

“Vυ't!!”

“Ụt ụt — phì phì —”

Trong khoảnh khắc, Du Thù đâm gậy tới, quả rụng ầm ầm xuống, có quả còn rơi trúng người anh, nhưng gậy thì trống không. Đám động vật vội vã chạy tán loạn, con chạy nhanh nhất lại là con lợn nhỏ mũm mĩm. Anh còn chưa kịp nhìn rõ thân hình mập mạp của nó đã thấy nó nhảy lên không trung, vừa kêu ủn ỉn vừa tỏ vẻ bất mãn với anh.

Du Thù hụt một cú liền không muốn quấy rầy chúng thêm, dùng phần dây an toàn còn lại làm một cái bẫy đơn giản dưới gốc cây.

Ánh nắng gay gắt, mặt trời trông chẳng khác gì mặt trời trong Hệ Ngân Hà.

Chim bay lượn trên bầu trời xanh, tiếng côn trùng từ khu rừng rậm rạp vọng ra… Du Thù liếʍ đôi môi khô khốc, quay lưng đi về phía bờ biển đối diện.

Hôm qua anh đã thăm dò khu vực bãi đá ngầm rồi, không tìm được gì.

Đi dọc theo bờ tây ngày càng xa, mặt trời càng lên cao, ở rìa rừng, đâu đâu cũng là những loài thực vật kỳ dị mà trong sách vở chưa từng nhắc đến… Những cây dương xỉ cao lớn, những đóa hoa hồng đỏ rực to như hướng dương, những bụi cây gai lớn đầy gai nhọn sắc ngược, và cả những cây rễ phun chất lỏng với hình thù thật khó diễn tả.

Nếu không phải đang ở dị giới, một người học giỏi như Du Thù nhất định sẽ muốn nghiên cứu kỹ càng. Nhưng lúc này, anh chỉ muốn tìm được thức ăn và nguồn nước.

Thế nhưng, mọi chuyện không như mong muốn, phía này không có nước, đến cả cây ăn quả cũng không thấy. Trước khi bị nắng làm cho lả đi, Du Thù quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút.

“Xì xì…”

Du Thù vừa dừng lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng động phát ra từ bụi cây, ngay sau đó, một con “chuột” lạ lao thẳng về phía anh.

Với phản xạ nhanh nhạy, Du Thù dùng cây gậy nhọn đâm mạnh con chuột kỳ lạ xuống cát. Con chuột này lớn gấp đôi chuột thường, lông màu đỏ nâu, răng và móng vuốt sắc nhọn… Đáng sợ hơn, từ đầu đến cổ của nó còn có một lớp vảy gồ ghề, và ở cuối cái đuôi dài có một cái gai nhọn hoắt.

“...!” Du Thù sững người, nhưng chưa kịp nghĩ gì thì cảm giác bị áp bức mãnh liệt bỗng nhiên tràn đến.

Một con mãng xà to bằng bắp tay từ từ bò ra khỏi khu rừng, lè lưỡi nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

“!!!”

Du Thù như bị điểm huyệt, đứng chôn chân tại chỗ. Anh bất động, mọi sợi lông trên người dựng đứng lên, ánh nắng gay gắt chiếu xuống làm mồ hôi chảy ròng ròng.

Anh và con mãng xà đối diện nhau, vô thức nuốt nước bọt, còn con mãng xà phì phò phun khí ra, rõ ràng là nó cũng khó chịu với cái nóng hầm hập này.

Bất ngờ, con mãng xà lao tới tấn công.

Trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ hiện lên trong đầu Du Thù là… không biết thịt rắn này có ăn được không nhỉ?

Phản xạ của anh nhanh hơn cả suy nghĩ, Du Thù lập tức lăn qua một bên, đâm cây gậy nhọn vào đúng vị trí bảy tấc của con mãng xà.

“Xì——”

Tiếng rít sắc bén vang lên.

Trúng rồi!?

“Á! Á!!”

Chưa kịp mừng, cơn đau lạnh buốt đột ngột truyền đến từ cánh tay, khiến Du Thù không kìm được hét lên… Ngay sau đó, thân hình lạnh ngắt của con mãng xà đã quấn chặt quanh eo và bụng anh, siết mạnh dần, như muốn vắt hết không khí khỏi phổi anh.

Du Thù thấy trước mắt tối sầm lại, không rõ đâu là chỗ đau hơn.

Cây gậy nhọn có gắn con chuột độc đã lăn ra một bên. Đúng rồi, anh đã đâm trúng con mãng xà, nhưng lại quên rằng trên gậy còn gắn con chuột kia, khiến cú đâm bị giảm lực.

“Á á á——!!”

Du Thù há miệng hét lớn, con mãng xà vẫn ngoạm chặt cánh tay anh, còn thân nó càng siết chặt, như muốn nghiền nát xương cốt của anh.

Không! Không thể chết ở đây!

Trong cơn tuyệt vọng, Du Thù dồn sức lăn cùng con mãng xà, cả hai lăn vào vùng cát nóng bỏng. Cát nóng rực thiêu đốt cơ thể lạnh lẽo của con mãng xà, nhiệt độ này là thứ nó ghét nhất!

Người và rắn lập tức quấn lấy nhau trên bãi cát, cát bay tung tóe. Cả hai đều hiểu rằng… đây là một trận chiến sống còn.

Du Thù đau đớn, cơn đau như khoan thẳng vào da thịt, lạnh nóng đan xen, anh đã mất hết lý trí và chiến lược. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ… anh phải sống!

Nhìn đuôi rắn sắp quấn tới cổ, Du Thù há miệng, cắn mạnh vào lớp da lạnh băng của con mãng xà. Miệng anh đầy cát và vị máu tanh.

“Xì——!”

Con mãng xà bị phản công, kêu lên rồi lơi lỏng một chút. Chính khoảnh khắc ấy, Du Thù rút tay ra, nắm chặt con dao găm ở đùi và đâm mạnh vào đầu con rắn.

Đầu con mãng xà lìa khỏi cổ! Máu bắn tung tóe lên mặt anh.

Đầu con rắn vẫn còn ngoạm chặt cánh tay anh, đôi mắt lạnh lẽo của dã thú chăm chăm nhìn anh, như chứa đựng sự không cam lòng. Nhưng thân nó thì dần thả lỏng.

“Hộc… hộc…”

Du Thù thở hổn hển, nằm bệt trên cát nóng suốt vài phút. Nhìn lên mặt trời gay gắt, anh biết rằng trận chiến sống còn này đã có người chiến thắng.

Một lúc sau, Du Thù ngồi lại dưới bóng cây, nghiến răng kéo đầu con rắn ra khỏi cánh tay mình, thấy hai lỗ sâu chảy máu đỏ tươi, anh thở phào nhẹ nhõm.

Không có độc!

Sau khi sơ cứu và cầm máu đơn giản, anh ngồi nghỉ một lát dưới bóng cây. Âm thanh tự nhiên nhè nhẹ vang lên quanh anh, như thể không có gì vừa xảy ra.

Bãi cát giờ đây là một mớ hỗn độn sau trận chiến. Du Thù lê cơ thể mệt mỏi, cố lấp hết vết máu. Con mãng xà có bề dày như bắp tay anh, dài ba bốn mét, nặng khoảng hai ba mươi ký, nhưng tiếc là máu đã chảy hết.

Du Thù nhìn xuống dưới gốc cây, nơi cái đầu rắn anh vừa gỡ ra đã bị một loại kiến to bằng con nhện gặm sạch… Điều này giúp anh nhận ra một điều lớn: con rắn này ăn được.

Quay về “căn cứ,” mặt trời đã gần chạm ngưỡng hoàng hôn, đồng hồ điều chỉnh buổi sáng hiển thị gần sáu giờ tối, có lẽ một ngày ở hành tinh này dài tương đương một ngày trên Trái Đất.

Du Thù mệt nhoài, ngồi bên bờ biển lột da con rắn. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả mặt biển, sóng vỗ nhẹ vào bãi cát… chim bay về rừng, cá voi bơi về biển. Nếu bỏ qua những mối nguy hiểm, nơi này thực sự rất đẹp.

Trên bãi cát, một phần thịt rắn được anh xiên và nướng bên cạnh đống lửa, phần còn lại anh vứt xuống biển, vì thời tiết quá nóng, anh chỉ giữ lại đủ phần ăn cho mình.

Trên lửa còn có một con ốc nhỏ đựng nước biển đang sôi, Du Thù thả mật rắn vào để luộc chín, rồi nhắm mắt uống cạn một hơi, cố gắng không để bị ói.

Mặt trời hoàn toàn chìm vào biển, thịt rắn trên lửa phát ra tiếng xèo xèo thơm lừng, mùi thịt xộc vào mũi khiến tâm trạng Du Thù cuối cùng cũng có chút khá hơn.

Không có gia vị gì, nhưng thịt rắn đã thấm vị mặn của nước biển, tuy hơi mặn nhưng không làm giảm cảm giác ngon miệng của anh, đặc biệt là khi đó là thịt của đối thủ mà anh đã hạ gục!

Thịt rất mềm, anh vừa nhai thịt rắn, vừa ăn quả kẹo bông, tận hưởng một bữa tối khá ngon.

Chỉ là… nhìn về khu rừng bí ẩn, anh nghĩ rằng ngày mai nhất định phải tìm được nguồn nước ngọt. Động vật ở đây rất nhiều, có nghĩa là gần đó chắc chắn có nước ngọt.

Du Thù xử lý xong vết thương, sau trận chiến cơ thể anh đau ê ẩm, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

Đêm đến, khi trăng lên đến đỉnh, thiếu niên người cá lại xuất hiện trên mặt biển.

“Phù phù…”

Cậu nhổ ra miếng thịt rắn, tỏ vẻ chán ghét vì mùi tanh của nó, rồi chầm chậm bơi về phía “cô gái” kỳ lạ đó.

Cũng như thường lệ, trước tiên cậu nhe răng về phía người kia, thấy đối phương không phản ứng gì. Cậu ngửi ngửi, trên người anh hình như có mùi máu, hóa ra là bị thương rồi.

Những ngón tay sắc như dao khẽ chạm vào cánh tay băng bó của Du Thù, đôi mắt màu vàng kim của thiếu niên người cá hơi dừng lại, vẻ mặt dường như lắng đọng.

Thiếu niên người cá chẳng khách sáo chút nào, nhặt lấy một quả trái cây cắn một miếng, hai chiếc răng nanh nhỏ sắc nhọn hiện ra, chỉ hai ba miếng đã ăn xong một quả, rồi cậu lại nhặt tiếp một quả khác.

Ngon thật! Đã lâu lắm rồi cậu không được thưởng thức trái cây trên cạn.

Hửm… mùi gì thế này? Đúng lúc đó, thiếu niên người cá bị thu hút bởi một mùi hương khác. Vừa vui vẻ ăn trái cây, cậu vừa dễ dàng lần theo mùi thơm… tìm thấy một gói lá bọc thịt rắn nướng.

Cậu mở lớp lá ra, mùi thơm càng nồng đậm hơn, đôi mắt của thiếu niên người cá sáng lên, hào hứng vứt nửa quả trái cây đang ăn dở qua một bên.

***

Sáng hôm sau, Du Thù ngủ đến tám giờ mới tỉnh, mặt trời đã lên cao.

Anh đã ngủ tròn mười hai tiếng, vừa tỉnh dậy đã cảm nhận ngay những di chứng sau trận chiến với con mãng xà, toàn thân đau nhức, những vùng da bị siết còn nóng rát, nhưng may mắn là anh không bị tổn thương nội tạng.

Rồi anh phát hiện ra một chuyện tồi tệ hơn: Thức ăn của anh lại biến mất!!

Thịt rắn nướng và tất cả trái cây… đó là đồ ăn của anh cho ngày hôm nay!

Du Thù: “...?”

Bọn động vật ăn cỏ đáng ghét này! Cái tên ăn trộm đáng ghét!

Anh kiểm tra xung quanh, nhưng lại chẳng thấy dấu chân nào, điều kỳ lạ hơn là có một vệt kéo dài về phía biển. Hôm qua có vệt này không nhỉ? Anh chưa để ý.

Chẳng lẽ là sinh vật từ biển lên?

Rốt cuộc là thứ gì mà thiếu đạo đức đến vậy, ít ra cũng phải là dân bản xứ chứ! Ăn trộm của một kẻ xuyên không thì tài giỏi gì?

Anh đâu có chọc ai cơ chứ!

Du Thù tức giận đến sôi máu… Hai đêm trước không có đề phòng, tối nay xem anh có tóm được kẻ trộm không!