Cả lớp ồ lên kinh ngạc.
"Em đã học luật, theo quy định, việc chửi bới và bịa đặt trên mạng có thể bị giam giữ dưới 5 ngày và phạt tiền không quá 500 tệ."
Cô tiếp tục: "Cảnh sát mạng có thể truy ra địa chỉ IP từ điện thoại của em để xác minh rằng em chính là người làm. Em đã làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của trường, vì vậy em xin nhà trường đuổi học em."
Không khí trong lớp im lặng như tờ. Ai nấy đều kinh ngạc trước sự quyết đoán của Tô Nhiễm.
Thầy Vương càng nghe càng kinh hãi, tự nhủ: “Cô gái này, sao lại tàn nhẫn với chính mình như vậy?”
Các bạn học cũng cho rằng Tô Nhiễm đã điên. Làm gì có ai xin lỗi mà lại giống như đang t·ự s·át thế này chứ?
Dường như Thẩm Giai đã hiểu ra điều gì.
Từ đầu, cô ấy đã biết chuyện này tuyệt đối không phải do Tô Nhiễm gây ra. Đây là cách cô lấy lui làm tiến, ép kẻ đứng sau lộ diện.
Kiều Sở Sở bắt đầu cuống lên.
Bài đăng trên diễn đàn nhà trường bịa đặt và bôi nhọ Bạch Vi là do cô ta đăng, tất nhiên đó là theo kế hoạch của Bạch Vi.
Kiều Sở Sở khẽ kéo tay áo Bạch Vi, dùng khẩu hình hỏi: “Giờ làm sao đây?”
Bạch Vi liếc cô một cái, cố giữ bình tĩnh. Bản thân cô ta cũng chẳng biết phải làm sao, nhưng không thể để lộ sự hoảng loạn trước mặt người khác.
Cô ta hít một hơi sâu, bước đến trước mặt Tô Nhiễm: “Tô Nhiễm, tôi tha lỗi cho cô. Không cần thiết làm lớn chuyện đến mức báo cảnh sát đâu. Mau rút lại đi.”
Tô Nhiễm không thèm liếc nhìn cô ta, bình thản đáp: “Không được. Tôi không thể tha thứ cho chính mình. Sao tôi lại có thể làm ra loại chuyện rủa người khác ra đường bị xe tông chết cơ chứ?”
“Chuyện này chỉ có kẻ vô lương tâm mới nghĩ ra và làm được.”
“Nên cứ đuổi học tôi đi, bắt giam năm ngày cũng được. Tôi phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Sắc mặt Kiều Sở Sở và Bạch Vi lúc đỏ, lúc xanh.
Tô Nhiễm nói những lời như đang mắng mình, nhưng lại ám chỉ thẳng vào bọn họ.
Chuyện bị đuổi học, bắt giam khiến cả hai cảm thấy bất an vô cùng.
“Bốp, bốp, bốp.”
Thầy Vương vỗ tay, tán thưởng: “Tô Nhiễm, em thật là giỏi! Em biết nhận lỗi rất thành khẩn, thầy rất khâm phục em.”
Tô Nhiễm bật cười thầm: “Ông thầy này đúng là biết nương theo chiều gió.”
Cô cầm điện thoại, xem giờ rồi nói: “Ơ, sao cảnh sát chậm thế nhỉ? Không phải nói sẽ đến trong 15 phút sao?”
Cô cười nhạt: “Thôi thì để mình tận hưởng chút ít tự do còn lại vậy.”
Thẩm Giai nhìn cô, nháy mắt một cái, miệng khẽ nhép ba chữ: “Quá phô trương.”
Tô Nhiễm cũng tự nhủ: “Ừ thì, mình thừa nhận có hơi phô trương thật.”
Dù sao, cô cũng chỉ là một diễn viên phụ với khả năng diễn xuất đủ dùng. Nhưng để đối phó với loại người như Kiều Sở Sở, không cần phải quá tài giỏi.