Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản

Chương 9

Chứng cứ đã quá rõ ràng, quả nhiên Lâm phó tướng là nội gián.

Tiêu Vân Đình quyết định tương kế tựu kế, dùng cơ hội này dẫn quân Bắc Địch vào rồi một lưới bắt hết.

Khi đọc tin nhắn từ Tô Nhiễm nói không cần thêm tiền, chàng cảm thấy hơi ái ngại.

Dù ở nơi biên ải hẻo lánh quanh năm nhưng với thân phận là con trai thứ ba của Càn Minh Đế, chàng chưa bao giờ thiếu thốn nhờ những khoản ban thưởng từ phụ hoàng.

Ngay lập tức, chàng mở rương tư khố, lấy ra hai viên đông châu, hai chiếc vòng ngọc và hai thỏi vàng gửi sang cho Tô Nhiễm.

Thừa dịp Lâm phó tướng vắng mặt, Tiêu Vân Đình cho người đào một hầm bí mật ngay trong lều lớn của mình, chuyên để cất giữ những vật dụng mà Tô Nhiễm mua.

Chàng cầm lấy một chiếc hộp đen trong rương, mở ra và khẽ chạm vào.

Bên trong chiếc hộp là một bức họa của Tô Nhiễm, đẹp như người trong tranh bước ra.

Gương mặt tươi tắn, làn da trắng mịn như tuyết, đôi chân thon dài được lộ ra đầy quyến rũ khiến tim Tiêu Vân Đình đập nhanh hơn.

Chàng vội vã khóa chiếc rương lại, cố gắng ép bản thân không suy nghĩ linh tinh nữa.

Thế nhưng, nụ cười của Tô Nhiễm đã khắc sâu trong tâm trí hắn, dù cố gắng thế nào cũng không thể gạt bỏ.

Cùng lúc đó, Tô Nhiễm cũng đang tự hỏi:

“Rốt cuộc Tiêu Vân Đình là người như thế nào nhỉ?”

Trong kịch bản từng có miêu tả về chàng: “Tiêu Vân Đình có thân hình vạm vỡ, dung mạo xuất chúng, được ca tụng là người đàn ông đẹp nhất Đại Hạ.”

Nhưng “đẹp nhất” là khái niệm gì đây? Có vẻ quá trừu tượng, khiến Tô Nhiễm càng nghĩ càng tò mò.

Khi nhìn vào chiếc bát trước mặt, cô ngạc nhiên thấy có thêm vài thứ mới xuất hiện: một chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp, vài viên trân châu to như trứng gà, hai thỏi vàng quen thuộc.

“Vương gia này, đúng là bá đạo thật!”

Nói không cần thêm tiền, thế mà lại gửi nhiều hơn nữa. May mà cô đã chuẩn bị sẵn chiếc tủ sắt lớn trong nhà mới để cất giữ những món đồ này cho tiện.

….

Sáng hôm sau, khoảng 9 giờ rưỡi, Tô Nhiễm còn đang ngủ mơ màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Tối qua, cô đã mua sạch bánh nén khô từ các cửa hàng quen thuộc, còn cố ý chọn dịch vụ chuyển phát nhanh để hàng được giao ngay. Khi nhận được đợt hàng đầu tiên, cô bắt đầu thử truyền đi.

Ban đầu, cô chỉ gửi từng túi nhỏ. Nhưng khi tay đã mỏi nhừ, cô quyết định thử gửi nguyên cả một thùng.

Nếu có thể gửi đi thứ lớn hơn, thì sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Cô ôm chiếc thùng, chạm nhẹ vào chiếc bát.

Vèo một tiếng.