Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản

Chương 8

Thẩm Giai bật cười, nhìn đống đồ ăn rồi hỏi đùa: “Cậu nhận được thù lao đóng phim à?”

Tô Nhiễm cười khổ: “Chỉ có cậu mới gọi số tiền còm đó là thù lao đóng phim.”

Cô hạ giọng, thì thầm vào tai Thẩm Giai: “Quê tớ vừa giải tỏa nhà tớ được đền bù một khoảng to lắm, từ giờ chúng ta cứ ăn chơi thoải mái, nhưng chuyện này cậu phải giữ kín đấy.”

Thẩm Giai không biết nhiều về gia đình của Tô Nhiễm, không phải vì Tô Nhiễm cố ý giấu mà vì thực sự chẳng có gì để kể.

Nghe cô nhắc đến chuyện giải tỏa, Thẩm Giai không nghi ngờ gì còn đưa tay làm động tác thề: “Yên tâm, miệng tớ kín như bưng ấy.”

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tô Nhiễm rửa mặt rồi lên giường.

Cô lấy kịch bản ra xem lại từ đầu đến cuối, cố gắng ghi nhớ toàn bộ nội dung. Dù sao thì Tiêu Vân Đình cũng là người đầu tư cho cô, cô cần đảm bảo an toàn cho chàng.

Trong nguyên tác, vì không cứu viện Vân Châu kịp thời mà Tiêu Vân Đình đã bị hoàng đế Càn Minh trách phạt. Nhưng nhờ lời nhắc nhở của Tô Nhiễm, chàng có thể xoay chuyển tình thế.

Hai ngày sau, Tiêu Vân Đình không gửi thêm thư nào. Tô Nhiễm bận chuyển nhà, không có thời gian để ý.

Cô chỉ nói với Thẩm Giai về việc mua nhà, còn bịa thêm là mình vay ngân hàng để mua.

Nhờ có sự giúp đỡ của cô bạn, nhà mới được bày trí ấm áp, đẹp đẽ.

Đêm đầu tiên ở nhà mới, thư của Tiêu Vân Đình lại đến: “Tô Tô cô nương, đồ ăn lần trước ta đã nhận đủ. Đa phần đều rất ngon, nhưng có một món màu vàng thối hoắc, chắc là do người bán thiếu đạo đức.”

Chàng tiếp tục viết: “Bổn vương muốn nhờ cô nương mua thêm 20.000 gói bánh nén khô. Ta không rõ giá bên đó, 500 lượng vàng liệu có đủ không? Nếu không, xin cứ nói rõ.”

“Màu vàng? Hôi thối vô cùng?”

Tô Nhiễm tự hỏi, chẳng lẽ đó chính là sầu riêng mà người ta hay nói? Xem ra sau này còn phải cho chàng thử món bún ốc nữa mới được.

Chàng mua nhiều bánh nén khô như vậy để làm gì? Dự định dùng làm lương khô cho quân đội sao? Ý tưởng này không tệ chút nào.

Cô lập tức nhắn lại: “Vương gia, vàng lần trước gửi đã đủ rồi, lần này không cần gửi thêm nữa. Ngày mai thϊếp sẽ mua sắm nốt, hai ngày nữa sẽ gửi hết sang cho chàng.”

Hôm đó, Tiêu Vân Đình ăn một miếng bánh nén khô nhỏ, không ngờ cả ngày không hề thấy đói. Nếu dùng loại này trong tình huống khẩn cấp, quả thật là một món “thần khí”.

Kể từ khi Lâm phó tướng dẫn binh rời thành, chàng đã cho tâm phúc Xích Ảnh đi theo giám sát. Hai ngày qua, tin tức liên tục báo về rằng Lâm phó tướng không tiến về Vân Châu như kế hoạch mà lại hạ trại bên ngoài thành.