Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 62: Truy tìm (phần 4)

Tôn Nghiên về phòng ngủ, tâm trạng nặng nề, bước lại gần gương trang điểm.

Khi nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu hiện ra là một con ác quỷ với đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nham hiểm.

"Sao thế?" Ác quỷ hỏi, giọng điệu đầy thách thức.

Tôn Nghiên chán nản thở dài: "Tôn Yên bỏ trốn rồi."

Ác quỷ nhướng mày, một vẻ mặt không mấy quan tâm: "Thế thì sao?"

Nhưng Tôn Nghiên bất chợt nở nụ cười kinh dị, nụ cười ấy chứa đựng sự hài lòng.

"Tất nhiên là để Phó Nhậm Hiên bắt cô ta lại, giam cầm cô ta" Tôn Nghiên nói, giọng đầy thích thú: "Cô ta không thể trốn mãi được. Hắn sẽ không để cô ta đi xa hơn nữa."

Ác quỷ trong gương cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự tàn nhẫn: "Cô thật sự nghĩ rằng hắn sẽ làm gì với cô ta khi tìm thấy? Hắn sẽ khiến cô ta phải hối hận vì đã dám chống lại hắn."

Tôn Nghiên gật đầu, lòng đầy phấn khích: "Đúng vậy. Hắn sẽ không bao giờ để Tôn Yên ra đi. Hắn sẽ khiến cô ta nhận ra rằng, dù có chạy trốn thế nào, cô ta cũng không thể thoát khỏi tay hắn. Điều đó thật tuyệt vời!"

Ác quỷ nhếch mép cười, nhìn vào Tôn Nghiên với sự đồng tình: "Và rồi cô ta sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi, trong cái bóng của Phó Nhậm Hiên. Đó mới chính là cái giá mà cô ta phải trả cho sự nổi loạn này."

Cả hai đều cười, không khí trong phòng tràn ngập sự tàn nhẫn và thỏa mãn.

Tôn Nghiên tự nhủ rằng mọi thứ đang đi đúng hướng, sự rối ren này chỉ là khởi đầu cho một trò chơi đầy thú vị. Họ sẽ chứng kiến sự tàn phá mà tình yêu và sự chiếm hữu mang lại, chỉ có thể cười khi mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của mình.

Tôn Nghiên nhìn vào điện thoại của mình, tin nhắn từ Tôn Yên xuất hiện: "Chị đây, Tôn Yên đây, em hãy giúp chị nhé? Chị đang trốn ở khu A, số nhà là..."

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Tôn Nghiên khi cô nhắn lại: "OK chị."

Tôn Nghiên quay sang nhìn vào gương, nơi ác quỷ vẫn hiện diện, cười một cách hài lòng:

"Hệ thống à, năng lực này thật tuyệt. Hôm trước đã quay ngược thời gian khiến Tôn Yên không còn nhớ gì hết, cô ta cứ tưởng mình có đứa em nuôi dễ thương và chịu giúp cô ta kìa."

Ác quỷ cười khúc khích, ánh mắt đầy tàn nhẫn: "Cô tính làm gì đây?"

Tôn Nghiên lộ vẻ mặt nham hiểm, nụ cười càng trở nên kinh dị hơn: "Cô ấy đang ở gần, tôi sẽ không để cơ hội này trôi qua. Bây giờ, tôi sẽ gọi điện cho Phó Nhậm Hiên."

Tôn Nghiên bấm số và đợi, khi âm thanh bên kia vang lên, cô nhẹ nhàng nói với giọng điệu dịu dàng giả tạo: "Anh Hiên à... em biết chị Yên đang ở đâu."

Giọng nói của Tôn Nghiên ngọt ngào như mật, nhưng ẩn chứa bên trong là một kế hoạch tàn nhẫn.

Tôn Nghiên biết rằng một khi Phó Nhậm Hiên biết được vị trí của Tôn Yên, hắn sẽ không ngần ngại hành động, đó chính là thời điểm cô sẽ có thể hưởng thụ niềm vui.

Tôn Nghiên nhìn ác quỷ trong gương, lòng đầy phấn khích: "Hắn sẽ cảm ơn tôi khi tìm thấy chị ta, nhưng thực chất, tôi mới là người kiểm soát cuộc chơi này."

Ác quỷ gật đầu, cùng hòa vào sự tàn bạo của kế hoạch: "Hãy để trò chơi bắt đầu."

Khi Tôn Nghiên chờ đợi phản ứng của Phó Nhậm Hiên, nụ cười trên môi cô ngày càng rộng ra, như thể mọi thứ đều đang diễn ra đúng theo ý muốn của mình.

Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm bầu trời một màu đỏ rực rỡ, nhưng trong lòng Phó Nhậm Hiên chỉ có sự hoang mang và tức giận.

Phó Nhậm Hiên bỏ cây gậy bóng chày xuống, để mặc cho cơn thịnh nộ dâng cao. Hắn điên cuồng lái xe đến vị trí mà Tôn Nghiên đã chỉ định, lòng đầy lo lắng về Tôn Yên.

Trong lúc lái xe, Phó Nhậm Hiên gọi cho Thư ký Đỗ, giọng nói gấp gáp: "Cậu xác nhận lại định vị mà tôi đã gửi chưa? Tôi cần biết chính xác Yên Yên đang ở đâu."

Thư ký Đỗ đáp nhanh chóng: "Thưa Phó tổng, tôi đã kiểm tra. Địa chỉ IP của Tôn Yên cho thấy cô ấy đang ở khu A, số nhà mà Tôn Nghiên đã cung cấp."

Nghe thấy điều này, trong lòng Phó Nhậm Hiên như lửa đốt: "Cậu chắc chắn?"

"Vâng, tôi chắc chắn. Địa chỉ đó hoàn toàn chính xác." Thư ký Đỗ khẳng định.

Phó Nhậm Hiên cúp máy, sự căng thẳng trào dâng.

Đường phố hối hả bên ngoài như mờ nhạt trước tâm trí Phó Nhậm Hiên, nơi chỉ có hình ảnh của Tôn Yên hiện rõ. Hắn nhấn ga, chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt, vượt qua những con phố đông đúc.

Khi chiếc xe dừng lại trước số nhà mà Tôn Nghiên chỉ định, Phó Nhậm Hiên nhìn vào bên trong, không có dấu hiệu của Tôn Yên, lòng hắn nặng trĩu lo âu.

"Cô ấy đâu rồi?" Phó Nhậm Hiên lầm bầm, cảm giác bất an trào dâng.

Bước vào ngôi nhà, Phó Nhậm Hiên gọi lớn: "Yên Yên! Em ở đâu?"

Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vang vọng khắp không gian, như một lời kêu gọi cuối cùng trước khi cơn bão ập đến.

Mọi thứ đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát của Phó Nhậm Hiên, nhưng hắn biết, hắn sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Tôn Yên.

Tôn Nghiên ngồi trong phòng, ánh sáng lờ mờ của buổi hoàng hôn dần nhường chỗ cho mặt trăng. Cô cười ha hả, tiếng cười vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng với những âm thanh kỳ dị phát ra từ ác quỷ đang hiện hữu bên cạnh.

"Thật tuyệt!"

Tôn Nghiên thốt lên, không giấu được sự thích thú: "Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của chúng ta. Chị Yên không biết gì cả, và giờ Phó Nhậm Hiên đang lao đi tìm cô ấy như một kẻ điên."

Ác quỷ bên cạnh cũng cười, ánh mắt lấp lánh sự tàn nhẫn: "Đúng vậy, cô thật thông minh khi khiến hắn tin rằng mình đang kiểm soát mọi thứ. Hắn không thể ngờ rằng tất cả chỉ là một trò chơi mà chúng ta đã dàn dựng."

Tiếng cười của cả hai vang lên, ngân nga trong không khí như một bản nhạc rùng rợn, đầy sự thỏa mãn. Mỗi giây phút trôi qua, sự hồi hộp và mong chờ càng làm tăng thêm cảm giác phấn khích trong lòng Tôn Nghiên.

"Phó Nhậm Hiên sẽ sớm nhận ra rằng hắn không thể kiểm soát mọi thứ." Tôn Nghiên nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú: "Khi hắn tìm thấy Tôn Yên, mọi thứ sẽ diễn ra như tôi đã dự đoán. Hắn sẽ giam cầm cô ta, đó mới chỉ là khởi đầu."

Ác quỷ gật đầu, cùng hòa theo cảm xúc của cô: "Hãy để hắn chìm đắm trong sự chiếm hữu và ghen tuông, và rồi chúng ta sẽ xem hắn có thể làm gì khi mất đi tất cả."

Tiếng cười của họ hòa vào nhau, tạo nên một không khí đầy tàn bạo và sự thỏa mãn. Tôn Nghiên biết rằng, với mỗi phút trôi qua, âm mưu của cô càng trở nên hoàn hảo hơn. Cô không chỉ là người quan sát, mà còn là người điều khiển mọi thứ trong tay mình.

"Chúng ta sẽ có một màn trình diễn tuyệt vời." Tôn Nghiên thì thầm, đôi mắt sáng rực lên với niềm vui tột độ: "Và rồi, không ai có thể ngăn cản được chúng ta."