Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 61: Truy tìm (phần 3)

Phó Nhậm Hiên bước vào thư phòng, nhìn thấy ông Tôn đang ngồi đó, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm. Hắn không thể chờ thêm nữa, cơn giận trong lòng như sắp bùng nổ. Hắn tiến gần, giọng nói trầm xuống đầy đe dọa:

"Ông Tôn, Yên Yên đâu? Ông phải cho tôi biết ngay!"

Ông Tôn ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: "Không phải con bé đang ở bệnh viện sao?"

Ông hỏi, không hiểu vì sao Phó Nhậm Hiên lại xuất hiện ở đây với vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.

"Ông đang đùa với tôi à?" Phó Nhậm Hiên tức giận, ánh mắt hắn chớp sáng như lửa: "Yên Yên đã trốn viện, và có lẽ ông biết cô ấy đang ở đâu."

Ông Tôn lạnh lùng đáp: "Tôi không biết."

Nghe vậy, cơn tức giận trong Phó Nhậm Hiên như bùng phát, hắn không thể kiềm chế được nữa. Hắn bước đến gần, nắm chặt cổ áo ông Tôn, kéo ông lại gần:

"Ông không thể không biết. Nếu ông không nói cho tôi biết, tôi sẽ khiến ông phải hối hận!"

Ông Tôn bị kéo sát lại, vẻ mặt thoáng chút hoảng hốt, nhưng ông vẫn cố gắng giữ vững thái độ: "Cậu không thể đe dọa tôi như vậy, Nhậm Hiên."

Sự bình tĩnh của ông càng khiến Phó Nhậm Hiên thêm tức giận. Hắn siết chặt tay, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi không có thời gian cho những trò chơi này. Ông sẽ phải trả giá nếu không nói ra."

Phó Nhậm Hiên buông cổ áo ông Tôn ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi ông. Hắn biết rằng ông Tôn đang giấu giếm điều gì đó, hắn sẽ không từ bỏ cho đến khi tìm ra Tôn Yên.

Tôn Nghiên chạy vào thư phòng với vẻ mặt lo lắng, không kịp để ý đến bầu không khí căng thẳng. Khi thấy Phó Nhậm Hiên đang nắm cổ áo ông Tôn, cô lập tức kêu lên:

"Anh Hiên! Anh không được làm hại ông nội!"

Phó Nhậm Hiên tức giận quay lại nhìn Tôn Nghiên, nhưng cô không dừng lại ở đó: "Chị Yên không còn yêu anh nữa nên mới bỏ trốn! Anh đang làm gì vậy? Anh không thấy mình đang hành động như một kẻ điên sao?"

Câu nói của Tôn Nghiên như một cú tát, khiến Phó Nhậm Hiên chững lại.

Phó Nhậm Hiên cảm thấy sự tức giận trào dâng, nhưng cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi sự thách thức trong giọng nói của Tôn Nghiên: "Cô có biết mình đang nói gì không?"

"Chị ấy đã quyết định rời bỏ anh, anh thì đang cố gắng làm gì? Đe dọa ông nội? Thật là ngu ngốc!" Tôn Nghiên không hề nhượng bộ.

Phó Nhậm Hiên nhướng mày, tức giận đến mức không thể chịu nổi: "Cô nghĩ tôi sẽ để cô ấy ra đi dễ dàng như vậy sao? Tôi sẽ không để mất Yên Yên."

"Nhưng anh đang làm cho mọi thứ tồi tệ hơn!" Tôn Nghiên tiếp tục, không ngại ngần thách thức: "Đừng nghĩ rằng chị ấy sẽ quay lại chỉ vì anh dùng bạo lực! Anh nghĩ rằng việc này có thể khiến chị ấy yêu anh hơn sao?"

Phó Nhậm Hiên siết chặt tay, cảm thấy sự bực bội dâng cao: "Cô không hiểu gì cả. Tôn Yên thuộc về tôi, tôi sẽ không để ai cướp cô ấy đi."

Tôn Nghiên nói, giọng điệu đầy kiên quyết: "Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chỉ càng làm cho chị ấy ghét anh hơn thôi!"

Phó Nhậm Hiên không thể bình tĩnh được nữa. Hắn cảm thấy như bị dồn vào chân tường, mọi thứ đang tuột khỏi tầm kiểm soát.

Tôn Nghiên không nhượng bộ, ánh mắt cô sắc như dao: "Nếu anh thực sự yêu chị ấy, hãy để chị ấy trở về mà không có sự đe dọa của anh. Chỉ có vậy thì mới có hy vọng!"

Phó Nhậm Hiên chần chừ, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm vào Tôn Nghiên. Sự giận dữ của hắn đang xung đột với những gì mà cô vừa nói. Cuộc chiến trong lòng hắn chưa bao giờ trở nên căng thẳng đến vậy.

Phó Nhậm Hiên cười lạnh, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng của thư phòng.

"Không, Yên Yên chỉ đang giận thôi." Phó Nhậm Hiên nói, đôi mắt hắn ánh lên sự tự mãn: "Cô ấy đã bị tôi cưỡng ép cả ngày mà."

Giọng cười của Phó Nhậm Hiên khiến ông Tôn và Tôn Nghiên chết đứng, không nói một lời.

Ông Tôn, người đã từng trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống, giờ đây cảm thấy lo lắng. Ông nhìn Phó Nhậm Hiên với ánh mắt đầy hoài nghi, lòng ông dâng lên một cảm giác bất an.

Tôn Nghiên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe: "Anh Hiên..."

Cảm giác ngột ngạt trong phòng khiến cho mọi người đều im lặng, như thể thời gian đã ngừng lại.

Phó Nhậm Hiên vẫn đứng đó, vẻ mặt không thay đổi, sự tàn nhẫn trong lời nói của hắn khiến không khí trở nên nặng nề.

Ông Tôn nhắm mắt lại, không biết phải phản ứng ra sao trước tình huống này. Sự bất lực tràn ngập trong lòng ông, không thể bảo vệ cháu gái mình khỏi tay của kẻ tàn nhẫn như Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên không hề lay chuyển. Hắn thậm chí còn cười lớn hơn, như thể sự đau khổ của người khác chỉ làm cho hắn thêm mạnh mẽ.

"Yên Yên sẽ nhận ra rằng cô ấy cần tôi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu đầy kiêu ngạo: "Và tôi sẽ không để cô ấy thoát khỏi tầm kiểm soát của mình."

Cả căn phòng vẫn chìm trong sự im lặng nặng nề, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Tôn Nghiên và ánh mắt đáng sợ của Phó Nhậm Hiên.

Trong lòng ông nội Tôn cảm thấy sự lo lắng và bất an về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Phó Nhậm Hiên đột nhiên trầm mặt, hắn quay đi ra khỏi Tôn gia, hắn mở cửa xe, đầu óc bắt đầu rối tung lên, hắn đạp ga tăng tốc, lòng cảm thấy khó chịu, đau đớn khi hình ảnh Tôn Yên như đang dần biến mất khỏi tầm tay mình.

Phó Nhậm Hiên lao đến khu vực của xã hội đen, nơi mà luật lệ được thiết lập bởi sức mạnh và sự tàn bạo.

Khi bước vào, các đại ca lập tức cúi chào, thể hiện sự tôn trọng với Phó Nhậm Hiên.

Nhưng Phó Nhậm Hiên không dừng lại, hắn đi thẳng vào phòng VIP, nơi có không khí căng thẳng nặng nề. Hắn rút một điếu thuốc, châm lửa và hút một hơi thật sâu, sau đó uống một ngụm rượu mạnh, để mặc cho mùi vị cay nồng lan tỏa trong khoang miệng.

Những người có mặt trong phòng đều kinh ngạc và run sợ trước thái độ của Phó Nhậm Hiên. Hắn như một quả bom nổ chậm, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, trong cơn điên cuồng, Phó Nhậm Hiên giật lấy cây bóng chày từ tay một đàn em.

"Tại sao đến giờ vẫn chưa tìm ra?" Phó Nhậm Hiên gầm lên, giọng đầy tức giận.

Tiếng gầm của Phó Nhậm Hiên vang vọng khắp căn phòng, và ngay lập tức, sự im lặng bao trùm.

Những đàn em nhìn nhau, không dám lên tiếng, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

Phó Nhậm Hiên quay sang nhìn từng người một, ánh mắt lạnh lùng và sắc nhọn như dao: "Tôi không chấp nhận sự chậm trễ."

Phó Nhậm Hiên bắt đầu đập vỡ mọi thứ xung quanh, những chai rượu, bàn ghế đều bị hủy hoại dưới sức mạnh của hắn.

Tiếng thủy tinh vỡ vụn hòa cùng những tiếng hét hoảng sợ của những người có mặt.

"Mau đưa Yên Yên về đây, ngay lập tức." Phó Nhậm Hiên quát, giọng nói như một lời cảnh cáo: "Nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai trong các người!"

Sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt từng người.

Họ biết rằng Phó Nhậm Hiên không phải là người dễ dàng chịu thua, một khi hắn đã giận dữ, không ai có thể ngăn cản được hắn.

Phó Nhậm Hiên đứng giữa đống đổ nát, gương mặt tối sầm lại, và lòng quyết tâm tìm ra Tôn Yên đã tràn ngập trong hắn.

Phó Nhậm Hiên cầm cây gậy bóng chày trong tay, lòng đầy tức giận và hoảng loạn.

Phó Nhậm Hiên nhìn xung quanh, không khí trong phòng VIP đang nặng nề như một cơn bão sắp đổ bộ.

Trong cơn điên cuồng, một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu Phó Nhậm Hiên: Đánh gãy chân Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên tự nhủ, nếu Tôn Yên không chịu quay về, nếu cô không thể hiểu rằng cô thuộc về hắn, có lẽ một chút đau đớn sẽ khiến cô nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình.

Phó Nhậm Hiên muốn Tôn Yên thấy rằng hắn không thể để cô ra đi dễ dàng như vậy. Hắn muốn cô biết rằng trong thế giới này, nếu không có hắn, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.

"Để Yên Yên hiểu." Phó Nhậm Hiên lầm bầm trong miệng, cảm giác tội lỗi và sự tàn nhẫn đan xen nhau: "Em ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay về bên tôi."

Phó Nhậm Hiên cầm cây gậy bóng chày, lòng tràn ngập những suy nghĩ điên rồ, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn tự dằn vặt mình.

Phó Nhậm Hiên tự hỏi liệu có thực sự cần phải đi đến mức độ đó không. Có phải tình yêu thực sự là làm tổn thương người mình yêu?

Nhưng cơn giận và nỗi sợ mất mát khiến Phó Nhậm Hiên mất kiểm soát.

Các đàn em trong phòng không dám lên tiếng, chỉ biết nhìn Phó Nhậm Hiên với ánh mắt đầy lo sợ.

Họ hiểu rằng Phó Nhậm Hiên đã vượt qua ranh giới của sự kiểm soát, nếu không nhanh chóng tìm ra Tôn Yên, hắn có thể thực sự làm những điều mà họ không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù nỗi đau và sự tức giận đang bao trùm tâm trí, một phần trong Phó Nhậm Hiên vẫn còn đang chiến đấu để giữ lại lý trí. Hắn phải tìm Tôn Yên trước khi quá muộn, trước khi những suy nghĩ điên rồ đó trở thành hiện thực.

Phó Nhậm Hiên không muốn trở thành một kẻ tàn nhẫn, nhưng đồng thời, hắn cũng không thể chịu đựng được việc Tôn Yên ra đi.