Phó Nhậm Hiên đột nhiên cởi cúc áo trên người Tôn Yên ra, như thể bị cơn điên cuồng chiếm lấy.
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên lạnh lẽo dường như không còn lý trí, chỉ còn lại sự chiếm hữu và khát khao mãnh liệt.
Tôn Yên hoảng loạn, không thể hiểu nổi sự điên rồ của Phó Nhậm Hiên.
"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại đi!"
Tôn Yên khóc lớn, giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt. Cô vùng vẫy, nhưng càng làm thì chiếc khăn càng siết chặt, khiến cô không thể thoát ra.
Mọi cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi tràn ngập trong lòng Tôn Yên, như những cơn sóng cuồn cuộn không ngừng ập đến.
"Nghe đây, Yên Yên" Phó Nhậm Hiên gằn giọng, nhưng giọng nói của hắn lại không thể làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng Tôn Yên: "Tôi cần em hiểu rằng em không thể đi. Em không thể rời bỏ tôi."
"Em không muốn như thế này đâu!" Tôn Yên khóc lớn, nước mắt tràn ra, từng giọt rơi xuống gối.
Phó Nhậm Hiên ngừng lại một chút, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Yên, như thể đang cân nhắc giữa sự điên cuồng và lý trí. Nhưng rồi, như bị điều gì đó xô đẩy, hắn lại tiếp tục, cởi cúc áo của cô với một sự cuồng nhiệt không thể kiềm chế.
"Em thuộc về tôi." Phó Nhậm Hiên thì thầm, âm thanh như lướt qua làn da Tôn Yên: "Không ai khác."
"Nhậm Hiên, xin anh! Em không muốn!"
Tôn Yên cầu xin, từng lời như thể được rút ra từ tận đáy lòng, nhưng sự van nài của cô dường như không thể chạm đến tâm trí đang sục sôi của Phó Nhậm Hiên.
"Câm miệng!" Phó Nhậm Hiên gầm lên, âm thanh lạnh lẽo như băng giá, khiến Tôn Yên cảm thấy một nỗi sợ hãi cuộn trào trong l*иg ngực.
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên như một cú đấm mạnh vào tâm trí Tôn Yên, làm cho mọi suy nghĩ và lý lẽ đều bị đè nén.
Trong giây phút ấy, mọi thứ dường như chỉ còn lại một màu đen tối, nơi mà Tôn Yên không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tôn Yên cảm nhận được sự giằng xé giữa tình yêu và sự chiếm hữu, giữa khát khao và sự kiểm soát, trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như trở nên hỗn loạn không lối thoát.
Phó Nhậm Hiên hôn mạnh xuống môi Tôn Yên, chiếm hữu và bá đạo như thể muốn thể hiện rõ ràng rằng cô là của hắn.
Hơi thở nóng rực phả vào da thịt Tôn Yên, làm cô cảm thấy choáng váng.
"Từ bây giờ chúng ta sẽ làm chuyện đó đến sáng ngày hôm sau." Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai, giọng nói trầm ấm nhưng lại mang theo sự kiên quyết không thể chối từ.
Tôn Yên như bị sét đánh ngang tay, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô lắc đầu, hoảng loạn nói: "Không được đâu, sẽ chết mất!"
Giọng nói của Tôn Yên run rẩy, đầy sợ hãi. Nỗi lo lắng tràn ngập trong tâm trí, cô không thể tưởng tượng nổi việc này sẽ kết thúc như thế nào, càng không muốn phải đối mặt với những điều tồi tệ có thể xảy ra.
Phó Nhậm Hiên vẫn giữ chặt Tôn Yên, ánh mắt như kẻ săn mồi đang chiếm lĩnh con mồi của mình: "Tôi sẽ không để em chết."
"Nhưng em không muốn... không muốn..."
Tôn Yên nghẹn ngào cảm thấy như tất cả mọi thứ đang sụp đổ quanh mình. Cô muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay của Phó Nhậm Hiên, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn. Cô cảm thấy như đang ở giữa cơn bão, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Phó Nhậm Hiên không buông tay, chỉ chăm chú nhìn Tôn Yên với ánh mắt đầy thâm sâu, như thể muốn thấu hiểu từng nỗi sợ hãi, từng lo lắng trong cô.
"Em có biết không? Tôi sẽ làm mọi thứ để giữ em bên cạnh tôi." Phó Nhậm Hiên nói, âm điệu trầm lắng, nhưng lại không thể nào gạt bỏ đi sự đáng sợ trong đó.
Sự chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên đang bao trùm lấy Tôn Yên, trong khoảnh khắc ấy, Tôn Yên cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong l*иg, không có lối thoát.
Tôn Yên cảm thấy bàn tay Phó Nhậm Hiên bắt đầu vuốt ve làn da mình, từng cử chỉ nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự bá đạo.
Tôn Yên hét lớn: "Đừng! Đừng để tôi phải hận anh!"
Giọng nói của Tôn Yên vang lên đầy tuyệt vọng, như một lời cảnh báo về điều sắp xảy ra.
Tôn Yên cảm thấy trái tim mình như thắt lại, nỗi sợ hãi dâng trào. Cô không muốn cảm giác này, không muốn rơi vào vòng tay của Phó Nhậm Hiên, nhưng lại không thể thoát khỏi sức mạnh chiếm hữu ấy.
"Phó Nhậm Hiên, xin anh, đừng làm như vậy!" Tôn Yên khóc, nước mắt lăn dài trên má, từng giọt chứa đựng tất cả nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng.
Phó Nhậm Hiên cười lạnh, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo: "Vậy thì em cứ hận tôi đi. Chỉ cần tôi muốn em, thì em chẳng thể thoát được."
Tôn Yên bật khóc nức nở, giọng cô vang lên trong phòng: "Huhuhu... Anh không thể làm vậy với tôi! Tại sao lại như thế này?"
Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Tôn Yên, trái tim cô như bị bóp nghẹt trước sự tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên.
Không biết đã qua bao lâu, Tôn Yên cảm thấy đau đớn và kiệt sức, cô như bị chìm xuống đáy biển, không còn sức lực để vùng vẫy.
Nỗi đau thể xác khiến Tôn Yên gần như mất đi ý thức, từng cơn sóng đen tối cuốn trôi những hy vọng cuối cùng.
Tôn Yên chỉ muốn thoát khỏi cái ác mộng này, nhưng sự thật phũ phàng không cho phép cô làm điều đó.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cảm thấy mình như một cái xác không hồn, không còn khả năng phản kháng trước sức mạnh tàn bạo của Phó Nhậm Hiên.
Sáng hôm sau, Tôn Yên mở mắt ra nhưng không thể nhúc nhích được cơ thể.
Cảm giác đau đớn từ phần thân dưới như một cơn bão giày vò, khiến Tôn Yên không thể nào thở nổi.
Mọi thứ xung quanh như trở nên mờ mịt, nỗi sợ hãi và tủi nhục dâng trào trong lòng. Cô khóc lớn, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng trống trải, như một tiếng kêu xé lòng.
Tôn Yên không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy, chỉ biết mình đã mất mát quá nhiều và cảm giác bất lực đang cuốn trôi cô vào vực thẳm.
Tôn Yên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề, một hình ảnh đáng sợ hiện lên trong tâm trí cô: Một cô gái với nụ cười kỳ quái, tóc dài xõa xuống, miệng chảy đầy máu, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Giọng nói của cô ta vang lên như một tiếng thì thầm ma quái:
"Chị muốn sống? Vậy chỉ có hai lựa chọn thôi. Gϊếŧ hắn, hoặc là ở bên hắn mãi mãi. Không có con đường nào để chạy đâu, Tôn Yên ạ."
Tôn Yên cảm thấy như bị chấn động, lòng thắt lại. Cô không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.
Cô gái kia tiếp tục, giọng nói lạnh lẽo và đầy châm biếm:
"Chị nghĩ hắn sẽ dễ dàng cho chị đi Pháp sao? Hãy tưởng tượng cảnh hắn biết chị có ý định bỏ đi.. Lúc đó hắn sẽ làm gì, chị có nghĩ đến không?"
Tim Tôn Yên đập thình thịch, từng từ ngữ của cô gái như những mũi dao đâm vào tâm hồn Tôn Yên.
Hình ảnh về sự cuồng loạn của Phó Nhậm Hiên hiện lên trong đầu cô, ánh mắt đó đầy giận dữ, sẵn sàng làm mọi thứ để giữ cô bên cạnh hắn. Cô cảm thấy sự tuyệt vọng lan tỏa, như thể mọi con đường đều dẫn đến đau thương, không còn lối thoát nào cho cô.