Tôn Yên vừa đau vừa lạnh, cảm giác tê tái lan tỏa khắp cơ thể khi đôi tay mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên giữ chặt gương mặt cô.
Hai bàn tay Tôn Yên run run, những ngón tay lạnh lẽo cố gắng nắm lấy tay của Phó Nhậm Hiên, nhưng sức lực của cô thật yếu ớt trước sự cứng rắn của hắn.
Giọng Tôn Yên run lên, cố gắng nói: "Nhậm Hiên, buông em ra, làm ơn..."
Tôn Yên dùng hết sức mình gỡ các ngón tay đang bóp chặt gương mặt mình, nhưng không cách nào gỡ được.
Mỗi lần Tôn Yên cố gắng, áp lực từ những ngón tay của Phó Nhậm Hiên lại khiến cô cảm thấy đau đớn hơn.
Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên vẫn sắc lạnh, như thể chỉ có sự im lặng và cơn giận dữ đang bùng phát bên trong.
Tôn Yên cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không có lối thoát, từng giây phút trôi qua lại như kéo dài thêm nỗi hoảng sợ trong lòng cô.
Nỗi lo sợ dâng lên, Tôn Yên cảm thấy mình như một con thú nhỏ đang bị săn đuổi, hoàn toàn bất lực trước sức mạnh và sự chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.
Tôn Yên không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng trái tim cô đã đập mạnh, trong một khoảnh khắc mỏng manh giữa sự đau đớn và sự chiếm hữu, cô chỉ mong muốn có thể thoát ra khỏi tình huống này mà không bị tổn thương thêm.
Tôn Yên rêи ɾỉ khẽ: "Đau quá..."
Giọng nói của Tôn Yên như một lời cầu xin tha thứ, pha trộn giữa nỗi sợ hãi và nỗi đau.
Tôn Yên không chỉ cảm thấy sự bóp chặt từ những ngón tay của Phó Nhậm Hiên, mà còn là sự lạnh lẽo từ ánh mắt hắn, như thể nó đang xâm chiếm tâm hồn cô.
Áp lực không chỉ đến từ cơ thể mà còn từ cái nhìn thấu suốt, không khoan nhượng của Phó Nhậm Hiên.
Hơi thở của Tôn Yên trở nên gấp gáp, trong khi tâm trí cô chạy đua với hàng loạt câu hỏi.
Tại sao Phó Nhậm Hiên lại như vậy?
Điều gì đã xảy ra để khiến Phó Nhậm Hiên trở nên tức giận và điên cuồng như thế?
Tôn Yên muốn gọi tên Phó Nhậm Hiên, muốn lôi kéo hắn ra khỏi cơn thịnh nộ, nhưng mọi thứ dường như đều vô nghĩa. Cô cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ trôi giữa biển cả bão tố, không biết bấu víu vào đâu.
"Nhậm Hiên, em..."
Tôn Yên lắp bắp, ánh mắt lạc lối, nhưng không thể hoàn thành câu nói khi cảm giác đau đớn vẫn âm ỉ, ngăn cản cô bày tỏ cảm xúc của mình.
Những giọt nước mắt bắt đầu trào ra, chảy dọc theo gò má, hòa cùng sự hoang mang và đau khổ trong lòng Tôn Yên.
Xương mặt bắt đầu kêu rắc, âm thanh ấy vang lên như một lời cảnh báo, Tôn Yên cảm thấy cơn đau dâng lên từng cơn, chực chờ nuốt chửng cô.
Tôn Yên vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Phó Nhậm Hiên, nhưng không thể. Ánh mắt của hắn, lạnh lẽo như băng, khiến cô cảm thấy như đang bị giam cầm giữa những cơn ác mộng.
"Thả em ra!" Tôn Yên gào lên, giọng cô run rẩy vì đau đớn: "Nhậm Hiên, sẽ gãy xương mất! Đau quá!"
Tôn Yên cố gắng chống lại, nhưng sự đau đớn khiến mọi lời nói của cô trở nên yếu ớt: "Thả em ra! Em không thể chịu nổi nữa!"
Mỗi giây trôi qua, cơn đau càng trở nên dữ dội, xương mặt như đang rạn nứt dưới sức bóp mạnh của Phó Nhậm Hiên.
Tôn Yên chỉ biết khóc lóc, hai bàn tay run run nắm lấy tay Phó Nhậm Hiên, cố gắng gỡ ra nhưng vô vọng: "Huhu, đau quá... Đừng làm vậy, Nhậm Hiên!"
Nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn giữ chặt, ánh mắt của hắn như thiêu đốt Tôn Yên, như thể một phần của hắn đang muốn nuốt chửng cô.
Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào mắt Tôn Yên, gương mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm ánh mắt, có sự phức tạp mà chính hắn cũng không hiểu được.
"Tại sao em lại lén ghi danh đi du học?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu lạnh như băng, nhưng bên trong lại đầy áp lực.
Tôn Yên vẫn chưa thể thoát khỏi sự giữ chặt của Phó Nhậm Hiên, từng cơn đau nhói lan tỏa từ gương mặt khiến cô khó khăn trong việc bình tĩnh.
"Em... em chỉ muốn khám phá thế giới, học hỏi thêm điều mới..." Tôn Yên vừa khóc vừa lắp bắp, từng lời nói của cô như bị nuốt chửng bởi sự sợ hãi: "Em... em muốn được tự do..."
"Tự do?" Phó Nhậm Hiên cắt ngang, giọng điệu tràn đầy sự giễu cợt: "Em nghĩ mình có quyền tự do mà không cần thông báo cho tôi sao? Em đang chạy trốn khỏi tôi?"
Tôn Yên cảm thấy như mình bị dồn vào chân tường, nước mắt cô lại chảy dài.
"Không phải... em không phải muốn chạy trốn... Em chỉ... em chỉ muốn có một cơ hội để thay đổi bản thân."
Tôn Yên rút từng hơi thở, cảm giác đau đớn không chỉ ở gương mặt mà còn ở cả trái tim: "Em không cố ý giấu anh..."
Phó Nhậm Hiên siết chặt tay hơn, một phần trong hắn không thể chấp nhận điều này.
"Em không biết mình đang làm gì đâu, Yên Yên."
Phó Nhậm Hiên nói, giọng đã bắt đầu lộ ra sự tức giận: "Em có thể tự do, nhưng em không thể tự do rời xa tôi. Em có biết mình đã khiến tôi lo lắng như thế nào không?"
"Em xin lỗi..." Tôn Yên nghẹn ngào: "Em không có ý làm anh lo lắng, em chỉ... chỉ muốn tìm một lối thoát cho chính mình..."
"Lối thoát?" Phó Nhậm Hiên nhắc lại, lần này giọng điệu mang đầy sự châm biếm: "Em không thể tìm thấy lối thoát ở nơi khác. Yên Yên, em thuộc về tôi."
Tôn Yên cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt: "Em không muốn thuộc về bất kỳ ai..."
Tôn Yên thì thào, nước mắt vẫn không ngừng rơi: "Em chỉ muốn làm điều đúng cho bản thân mình.. cho cả hai chúng ta."
Nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn giữ chặt gương mặt Tôn Yên: "Em không thể quyết định điều đó một mình."
Phó Nhậm Hiên nói, và trong giọng nói của hắn có một sự lạnh lùng đáng sợ, như thể không có bất kỳ ai có thể thay đổi điều đó.
Tôn Yên bắt đầu cảm thấy những cơn đau nhói từ xương mặt mình, từng khớp xương như bị nghiền nát dưới sức mạnh không thể chống cự.
Tôn Yên không còn đủ sức để giữ bình tĩnh, nước mắt lăn dài trên má, hòa quyện với sự hoảng loạn đang dâng lên trong lòng.
"Em... em xin lỗi.." Tôn Yên nức nở, giọng run rẩy: "Xin anh... buông em ra... em đau quá..."
Phó Nhậm Hiên vẫn không buông tay, ánh mắt hắn như một cơn bão dữ dội, đầy tức giận và khát khao chiếm hữu.
"Đau?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng lạnh lẽo như băng giá: "Em có biết tôi cũng đang đau lòng không? Tại sao em lại có ý đồ đi du học? Tại sao lại không cho tôi biết?"
Tôn Yên nói, cố gắng hít thở nhưng từng cơn đau như khiến cho hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn: "Em chỉ muốn... muốn tìm kiếm cơ hội cho chính mình..."
"Cơ hội?" Phó Nhậm Hiên gằn giọng, áp lực trên tay vẫn không giảm bớt: "Cơ hội để chạy trốn khỏi tôi sao? Em nghĩ mình có thể rời xa tôi mà không có hậu quả sao?"
"Không phải, không phải như vậy..." Tôn Yên vừa khóc vừa giải thích: "Em chỉ... chỉ muốn chứng minh mình có thể tự đứng vững, mà không cần phải dựa dẫm vào anh..."
"Đứng vững?" Phó Nhậm Hiên lặp lại, ánh mắt tối sầm lại: "Em nghĩ rằng em có thể làm điều đó mà không có tôi bên cạnh? Yên Yên, em không biết mình đang nói gì đâu."
Cảm giác đau đớn nơi gương mặt khiến Tôn Yên càng thêm hoảng loạn.
"Em xin lỗi, xin lỗi..." Tôn Yên gắng sức vùng vẫy: "Em không có ý làm tổn thương anh... Xin anh, hãy tha cho em, đau quá..."
Giọng nói của Tôn Yên giờ chỉ còn là một tiếng thì thào yếu ớt, nhưng nỗi đau trong tim lại dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ nhìn cô với ánh mắt không thể lay chuyển, lòng hắn như bị dồn nén bởi cảm xúc mãnh liệt. Hắn không thể để bất kỳ điều gì cướp đi Tôn Yên khỏi tay mình.
Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, nhưng không để cho cô có cơ hội ngồi vững.
Phó Nhậm Hiên nhanh chóng đè Tôn Yên xuống giường, nắm chặt hai cổ tay cô, khiến cô không thể vùng vẫy.
Hơi thở của Phó Nhậm Hiên nóng rực như lửa, ánh mắt tràn đầy cơn giận dữ không thể kiềm chế: "Em không thể trốn khỏi tôi."
"Dừng lại đi, Phó Nhậm Hiên!" Tôn Yên cố gắng đẩy hắn ra, gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, trái tim đập loạn nhịp.
"Anh không thể làm vậy với em!" Tôn Yên vùng vẫy, nhưng sức lực của cô quá yếu so với Phó Nhậm Hiên.
"Không thể?" Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào mắt Tôn Yên, ánh mắt hắn như một ngọn lửa mãnh liệt: "Em vẫn không hiểu sao? Tôi sẽ không để bất kỳ ai, kể cả em, rời xa tôi. Tôi đã chịu đủ rồi!"
Tôn Yên cảm thấy nghẹt thở trước sự quyết liệt của Phó Nhậm Hiên, nhưng cô không thể nhượng bộ.
"Nhậm Hiên, chúng ta không thể cứ thế này mãi! Anh đang làm tổn thương em!" Tôn Yên gần như bật khóc, đôi mắt long lanh nhìn Phó Nhậm Hiên, hy vọng có thể lay động được chút nào đó trong hắn.
"Đó là điều em muốn sao?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu sắc lạnh: "Em muốn làm tổn thương tôi, hay là em muốn rời xa tôi?"
Phó Nhậm Hiên áp sát hơn, khiến cho hơi thở của hắn va chạm với làn da Tôn Yên.
"Không, em không muốn rời xa anh..." Tôn Yên thổn thức, nhưng sự hoảng loạn trong lòng vẫn không ngừng gia tăng:
"Em chỉ muốn anh hiểu rằng em cũng có những ước mơ của riêng mình!"
Phó Nhậm Hiên im lặng một lúc, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo: "Ước mơ? Hay là sự chạy trốn?"
Phó Nhậm Hiên nói, giọng như thép: "Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Không bao giờ."
Tôn Yên cảm thấy mình như đang bị dồn vào chân tường, không còn lối thoát.
"Nhậm Hiên..."
Tôn Yên yếu ớt gọi, nhưng hắn chỉ giữ chặt cô hơn, như thể muốn chứng minh rằng không ai có thể cướp đi tình yêu của Phó Nhậm Hiên khỏi tay mình.
Phó Nhậm Hiên đột nhiên trở nên đáng sợ, đôi mắt hắn ánh lên một sự quyết tâm lạnh lẽo.
Phó Nhậm Hiên với tay lấy chiếc khăn dài ở kế bên đầu giường, chỉ trong tích tắc, hắn đã quấn chặt hai tay Tôn Yên lại, cố định với đầu giường.
Tôn Yên hoảng loạn, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
"Nhậm Hiên, anh làm gì vậy?"
Tôn Yên kêu lên, giọng nói lạc đi vì hoảng sợ. Cô vùng vẫy, nhưng càng cố gắng thoát ra thì chiếc khăn càng siết chặt, khiến cô đau đớn.
"Em sẽ không đi đâu cả." Phó Nhậm Hiên nói, giọng lạnh như băng, không có một chút thương tiếc: "Tôi sẽ không để em rời xa tôi."
Cảm giác tuyệt vọng ập đến, Tôn Yên bắt đầu khóc lớn, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
"Em không muốn như thế này! Anh đang làm em sợ hãi!" Tôn Yên cố gắng tìm ánh mắt Phó Nhậm Hiên, hy vọng có thể nhìn thấy chút cảm xúc nào khác ngoài cơn giận.
Phó Nhậm Hiên chỉ im lặng, ánh mắt vẫn gắt gao, không hề lay chuyển.
Phó Nhậm Hiên di chuyển gần hơn, hơi thở của hắn nồng nặc như muốn nuốt chửng Tôn yên.
"Đừng khóc." Phó Nhậm Hiên thì thầm, nhưng giọng điệu của hắn lại khiến Tôn Yên cảm thấy ớn lạnh: "Tôi không muốn em sợ hãi, nhưng tôi cũng không thể để em đi."
"Nhưng em không phải là vật sở hữu của anh!" Tôn Yên gào lên, giọng cô nghẹn ngào trong nước mắt: "Em là con người, không phải đồ vật để anh giữ lại!"
Phó Nhậm Hiên lặng lẽ nhìn Tôn Yên, như thể lời nói của cô chỉ là một làn gió thoảng qua:
"Tôi không thể để bất kỳ ai, bao gồm cả em, ra đi. Tôi cần em, Yên Yên. Tôi sẽ làm mọi thứ để giữ em lại."
Cảm giác sợ hãi và tức giận trào dâng trong lòng cô, nhưng Tôn Yên biết rằng trong khoảnh khắc này, cô không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi Phó Nhậm Hiên quyết định tương lai của họ.
Tôn Yên tự nhủ phải tìm cách thoát ra khỏi tình huống này.