Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 45: Sự thật là gì? (phần 2)

Tôn Yên hít sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tôn Nghiên, quyết tâm trong từng lời nói.

"Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi không phải là Tôn Yên ở thế giới này. Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này và tôi hiểu rõ cô đã bị hắn giam cầm như thế nào. Nhưng nếu hắn yêu cô thì sao? Tôi sẽ bị hắn gϊếŧ chết, tôi chỉ muốn thoát khỏi cái chết!"

Giọng nói của Tôn Yên vang lên đầy lo lắng, như thể cơn bão cảm xúc đang dâng lên. Tôn Yên cảm thấy một sự thấu hiểu sâu sắc về nỗi đau mà Tôn Nghiên phải chịu đựng, nhưng đồng thời, cô cũng không thể nào quên được mối đe dọa mà Phó Nhậm Hiên mang lại.

"Chị sợ chết?"

Tôn Nghiên nhướn mày, vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa châm chọc: "Chị sống trong sợ hãi, nhưng tôi thì không. Tôi không thể tiếp tục sống như một con rối trong tay hắn. Nếu chị không đủ mạnh mẽ để thay đổi số phận của mình, thì hãy để tôi làm điều đó."

"Nhưng cô không hiểu..." Tôn Yên lắc đầu, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng: "Cô đang muốn phá vỡ mọi thứ, nhưng lại không biết rằng có thể cô sẽ chỉ tạo ra một thảm họa lớn hơn. Hắn không phải là một kẻ dễ dàng chấp nhận sự phản kháng."

"Có thể." Tôn Nghiên thừa nhận, ánh mắt kiên định: "Nhưng tôi không muốn chịu đựng thêm nữa. Hắn đã khiến tôi quá mệt mỏi, tôi không muốn trở thành một người sống trong sự chiếm hữu của hắn. Tôi muốn được tự do."

Tôn Yên cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể, ý tưởng về việc Tôn Nghiên thực sự có thể trốn thoát khỏi sự khống chế của Phó Nhậm Hiên thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nhưng lòng cô vẫn đầy nghi ngờ và lo lắng.

"Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể làm điều đó?" Tôn Yên hỏi, giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ: "Cô không thấy rằng điều đó chỉ có thể dẫn đến một cái kết bi thảm sao? Cô có thể sẽ không sống sót."

"Đó chính xác là điều mà tôi muốn." Tôn Nghiên cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng một kế hoạch bí mật: "Chị có thể quyết định ở lại và chịu đựng, hoặc cùng tôi đứng lên chống lại hắn. Nhưng nếu chị chọn ở lại, hãy nhớ rằng tôi sẽ không bao giờ là Tôn Nghiên dịu dàng mà chị mong muốn. Tôi sẽ sống đúng với bản thân mình."

Tôn Yên cảm thấy như tâm trí mình đang quay cuồng. Cô phải lựa chọn, giữa việc giữ lấy mạng sống của mình hay cùng với Tôn Nghiên tạo ra một cuộc sống mới, một cuộc sống mà không bị ràng buộc bởi những định kiến và sự chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.

Liệu Tôn Yên có đủ can đảm để thực hiện những gì cần thiết, hay sẽ mãi mãi trở thành nạn nhân trong thế giới này?

Tôn Nghiên cười lạnh, ánh mắt chứa đầy sự châm biếm: "Chị muốn tránh kết cục bị chém đầu? Được thôi, chị hãy chấp nhận tình yêu của hắn ta. Còn tôi sẽ thay chị đi Pháp du học, mở ra tương lai của mình, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Có điều... nếu chị làm không đúng ý hắn thì chị sẽ đau khổ. Chị đã cảm nhận được sự chiếm hữu của hắn chưa?"

Tôn Yên cảm thấy như bị dồn vào một góc, lời nói của Tôn Nghiên vang vọng trong đầu cô. Cô gật đầu, trái tim nặng trĩu. Đúng vậy, cô đã cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên, cái cách hắn nắm giữ mọi thứ trong tay, cái cách mà những lời hứa hẹn yêu thương có thể biến thành những mối đe dọa chết chóc.

"Cô nghĩ rằng mình có thể sống một cuộc đời bình yên, trong khi tôi phải làm cái mà cô muốn?" Tôn Yên nói, giọng cô lạc đi: "Cô có biết rằng yêu một người như hắn ta sẽ khiến tôi mất đi chính mình không? Tôi không thể cứ mãi sống như một con búp bê trong tay hắn."

"Chị có thể làm điều đó." Tôn Nghiên đáp, giọng nói bình thản như thể cô đang nói về một điều hiển nhiên: "Chỉ cần chị thể hiện rằng chị là người mà hắn muốn, thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng nếu không, hãy chuẩn bị cho những hậu quả mà chị có thể phải đối mặt."

Tôn Yên cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng chèn ép lấy cô.

Ý tưởng về việc phải yêu một người mà Tôn Yên biết rõ là nguy hiểm, là một kẻ mà có thể bất chợt trở nên tàn nhẫn khiến lòng cô quặn thắt:

"Cô không hiểu, Tôn Nghiên." Tôn Yên thở dài: "Tình yêu không thể được xây dựng trên sự chiếm hữu và nỗi sợ hãi."

Tôn Nghiên lạnh lùng trả lời, không một chút xúc động:

"Đó là cách mà thế giới này vận hành, hắn ta không phải là người mà chị có thể thay đổi. Hắn sẽ chỉ yêu chị khi chị thể hiện rằng chị là của hắn. Còn tôi, tôi sẽ tìm kiếm con đường của riêng mình, sẽ không bao giờ để mình bị vướng vào mạng lưới này."

Cảm giác mâu thuẫn dâng lên trong lòng Tôn Yên, giữa sự chấp nhận một tương lai mờ mịt và nỗi sợ hãi về cái chết đang rình rập. Cô có thực sự muốn để Tôn Nghiên đi du học và sống cuộc sống mà cô chưa bao giờ có? Hay cô sẽ tiếp tục bị ràng buộc bởi Phó Nhậm Hiên, sống một cuộc đời mà mỗi ngày đều phải đối diện với nỗi sợ hãi?

Tôn Yên biết rằng quyết định này không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn đến cả Tôn Nghiên, người cũng đang tìm cách thoát khỏi cái bóng của Phó Nhậm Hiên.

"Cô có chắc rằng quyết định của mình là đúng không?" Tôn Yên hỏi, đôi mắt ánh lên nỗi lo lắng: "Chúng ta đều biết rằng cuộc sống không thể đơn giản như thế."

Tôn Nghiên chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi đã chuẩn bị cho mọi thứ. Còn chị, hãy quyết định đi. Tương lai của chị và cả cuộc sống của tôi nằm trong tay chị."

Tôn Yên tức giận, nước mắt ướt đẫm gò má, cô nghiến răng, tay nắm chặt cổ áo Tôn Nghiên, quát lên:

"Cho tôi về thế giới thật! Cách để trở về, cô nói cô trùng sinh đúng không? Chuyện hoang đường như vậy chắc cô cũng biết cách trở về đúng không?"

Tôn Nghiên cười lạnh, âm thanh như tiếng cười ma quái vang vọng trong không gian tĩnh lặng: "Người xuyên không vào đây y như chị vậy, đòi quay về, đòi bỏ tôi lại với hắn. Tôi chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết này và tôi muốn thay đổi. Tôi đã chết rồi sống lại cả trăm lần chỉ để... tìm kẻ thế mạng cho tôi thôi!"

Lời nói của Tôn Nghiên như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Tôn Yên, khiến cô cảm thấy nỗi đau đớn và sự bất lực trào dâng:

"Cô không thể... cô không thể để tôi phải sống trong cái địa ngục này! Tôi không thể chấp nhận cái tương lai mà cô sắp đặt cho tôi!"

"Chị không hiểu sao?" Tôn Nghiên tiếp tục, gương mặt tỏ ra hứng thú với sự đau khổ của Tôn Yên: "Mỗi lần tôi sống lại, tôi chỉ thấy bản thân mình mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn. Từ đầu đến cuối, tôi không phải là người nắm giữ số phận của mình. Nhưng chị.. chị có cơ hội! Hãy sống cho chính mình, hãy làm cho hắn yêu chị!"

"Yêu? Yêu bằng cách nào?" Tôn Yên bật khóc, không thể hiểu nổi: "Tôi phải giả vờ yêu một người mà tôi biết chắc có thể gϊếŧ tôi bất cứ lúc nào sao? Cô không thấy điều đó thật điên rồ sao?"

Tôn Nghiên tiến lại gần, ánh mắt sắc như dao: "Điên rồ hay không, đó là lựa chọn của chị. Chị có thể quyết định cuộc đời mình, nhưng nếu không, hãy chấp nhận làm một con búp bê cho hắn. Tôi đã sống quá lâu trong cái cảnh đó rồi. Giờ đến lượt chị."

Tôn Yên cảm thấy như có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, không chỉ vì cơn giận mà còn vì sự thất vọng tràn trề. Cô quay đi, nước mắt không ngừng rơi, lòng đầy bi thương:

"Nếu tôi phải sống trong cái cuộc sống mà Tôn Nghiên chọn cho tôi, tôi thà chết còn hơn. Cô có biết không? Tôi sẽ không để mình bị giam cầm!"

"Thì hãy làm điều đó đi." Tôn Nghiên thách thức, giọng nói như gió lạnh: "Nhưng đừng quên, nếu chị không thành công, thì chính chị sẽ là người phải trả giá. Hãy nhớ rằng, trong cuộc chơi này, chỉ có một người sống sót."

Tôn Yên cảm thấy nỗi tuyệt vọng trào dâng, cô không còn biết phải làm gì nữa. Chỉ còn lại nỗi hoang mang và sự lo sợ cho tương lai đang chờ đón mình. Cô muốn trở về thế giới của mình, nơi mà cô có thể tự do sống cuộc sống của mình mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai. Nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên mờ mịt, cô không biết phải làm sao để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này.

Tôn Nghiên cười, ánh mắt lấp lánh một sự điên rồ không thể che giấu:

"Tôi đã cố gϊếŧ hắn, nhưng rồi lại chết. Gϊếŧ rồi chết, chết rồi sống lại cả trăm lần. Tôi đã nhờ hệ thống mang người khác đến đây để nhập vào thân xác Tôn Yên. Tôi nghĩ nếu Tôn Yên yêu hắn, có thể hắn sẽ say mê mà bỏ tôi. Nhưng rồi những "Tôn Yên" đó đều giống chị, đòi hủy hôn, bỏ trốn. Có những người khiến hắn say mê, rồi lại không chịu nổi, cố gϊếŧ hắn và cuối cùng bị hắn phản công. Tôi lại phải tự vẫn để quay về quá khứ, lặp đi lặp lại.."

Lời nói của Tôn Nghiên khiến Tôn Yên cảm thấy như một chiếc kim châm vào lòng.

"Cô nói gì?" Tôn Yên hỏi, giọng nói run rẩy, vừa sợ hãi vừa kinh tởm: "Cô đã sống như vậy hàng trăm lần chỉ để tìm kiếm một lối thoát? Điều đó không thể nào... không thể nào có thể diễn ra được!"

"Chị không hiểu gì cả." Tôn Nghiên lạnh lùng đáp: "Trong thế giới này, yêu và chết là hai khái niệm không thể tách rời. Hắn yêu một người, thì người đó phải là một con cờ trong tay hắn. Nếu chị không muốn bị giam cầm trong tình yêu này, thì hãy chứng tỏ bản thân mình đi."

"Chứng tỏ bằng cách nào? Tôi không thể yêu một người như hắn!" Tôn Yên kêu lên, lòng cô như bị xé toạc ra bởi những suy nghĩ rối bời: "Cô nghĩ rằng việc giả vờ yêu hắn sẽ giúp tôi tự do sao?"

"Đó là cách duy nhất." Tôn Nghiên kiên quyết: "Chị có thể sống cuộc sống của mình, nhưng phải chấp nhận sự thật rằng nếu không, chị sẽ chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời của hắn, giống như tôi đã từng."

Tôn Yên cảm thấy một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm trong lòng:

"Vậy cô có muốn tôi phải gánh chịu những đau khổ mà cô đã trải qua không? Có phải cô đang muốn tôi phải chết trong tay của hắn chỉ vì cô không thể sống nổi với cái bóng của chính mình?"

"Không." Tôn Nghiên thẳng thắn đáp: "Tôi không muốn chị chết, tôi chỉ muốn chị sống. Nhưng sống trong cái thế giới này, có nghĩa là chị phải chấp nhận đau khổ. Đó là quy luật."

Giọng nói của Tôn Nghiên vang lên như một lời tiên tri, Tôn Yên cảm thấy như một chiếc bẫy đang khép lại quanh mình. Cô không biết còn lại bao nhiêu thời gian trước khi mình trở thành một phần của trò chơi chết chóc này. Cô phải tìm cách thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, quyết tâm sống cho bản thân mình.