Tôn Nghiên bước đi tung tăng trong phòng thư phòng lạnh lẽo, như thể không khí nặng nề mà Tôn Yên đang cảm nhận chẳng hề ảnh hưởng đến cô ấy chút nào.
Tôn Nghiên mỉm cười, có vẻ hồn nhiên nhưng lại toát lên một điều gì đó xa lạ, khiến Tôn Yên phải tự hỏi liệu có phải cô đã hiểu lầm nữ chính bấy lâu nay.
"Em là người đã nói với ông về chuyện chị đăng ký đi du học, đúng không?"
Tôn Yên chậm rãi hỏi, ánh mắt xoáy sâu vào Tôn Nghiên: "Em học cùng trường với chị, ngoài em ra còn có ai khác biết được chuyện này?"
Tôn Nghiên dừng lại, rồi quay sang nhìn Tôn Yên với một nụ cười nhẹ, đôi mắt ngây thơ nhưng ánh lên một tia sắc lạnh.
"Chị à, sao chị lại nghĩ vậy? Chẳng lẽ em không thể muốn điều tốt nhất cho chị sao?"
Giọng Tôn Nghiên ngọt ngào, tựa như chỉ là một lời quan tâm vô tư, nhưng lại khiến Tôn Yên thấy lòng lạnh buốt.
Tôn Yên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì hạnh phúc, mà vì sự mơ hồ không tên từ người nữ chính trước mặt.
Tôn Nghiên - nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, người luôn được miêu tả là hiền lành, dịu dàng, lại đang đối diện với Tôn Yên bằng một dáng vẻ hoàn toàn khác.
"Em nghĩ điều tốt nhất cho chị... là ở lại đây?"
Tôn Yên nhìn chằm chằm vào Tôn Nghiên, vừa thất vọng vừa cay đắng. Cô chợt nhận ra mình không còn là người duy nhất nắm bắt câu chuyện ở thế giới này, và có lẽ, cô chưa bao giờ hiểu được thực sự Tôn Nghiên đang nghĩ gì.
"Đúng vậy, Tôn Yên."
Nụ cười của Tôn Nghiên càng rạng rỡ hơn, nhưng trong đôi mắt ấy ánh lên một sự mỉa mai khó hiểu: "Chị sắp trở thành Phó phu nhân. Chị không nên đặt chân ra khỏi Nguyệt Thành, cũng không cần quan tâm đến những giấc mơ khác làm gì. Tất cả những gì chị cần là ở lại đây, ngoan ngoãn, sống cuộc đời đã được định sẵn cho chị."
Từng lời nói của Tôn Nghiên khiến Tôn Yên cảm giác như cô đang bị giam cầm trong một bức tranh u tối. Vị trí của Tôn Nghiên trong lòng mọi người, sự dịu dàng giả tạo của cô nữ chính này - tất cả giờ như những sợi dây vô hình, ràng buộc Tôn Yên vào cái gọi là "số phận" mà cô đang dần cảm thấy không thể thoát ra.
Tôn Yên ngơ ngác, đôi mắt mở to, không thể hiểu nổi tình huống trước mắt.
"Tại sao em lại làm như vậy?"
Tôn Yên hỏi, giọng nói chứa đầy sự khó hiểu và hoang mang. Cô không thể hình dung được lý do phía sau những hành động của Tôn Nghiên.
Tôn Nghiên quay lại, nụ cười trên môi lạnh lùng và có phần châm biếm.
"Tôi chẳng muốn bị khống chế đâu." Tôn Nghiên tỏ ra chán nản, vẻ mặt giống như một con mèo kiêu hãnh đang vểnh đuôi: "Nếu hắn yêu tôi, tôi sẽ bị giam cầm mất, cho nên chị thay thế tôi nhé?"
Câu nói của Tôn Nghiên như một cú đâm mạnh vào tim Tôn Yên. Cô cảm thấy tức giận, nhưng hơn cả, là sự thất vọng.
"Em không thể đẩy trách nhiệm này cho chị. Đây không phải là một trò đùa." Tôn Yên hét lên, giọng cô lạc đi trong sự bất lực.
Tôn Nghiên nhún vai, nét mặt vẫn bình thản, như thể những lời nói của Tôn Yên không thể chạm đến trái tim cô.
"Chị biết mà, tôi không thể chấp nhận cuộc sống này. Nếu phải sống với một người đàn ông như hắn, tôi thà làm một người không tồn tại còn hơn. Chị là người duy nhất có thể thay thế tôi. Chị có thể sống cuộc sống đó mà không cảm thấy ngột ngạt như tôi."
Lời của Tôn Nghiên khiến Tôn Yên chao đảo. Cô không hề muốn thay thế ai cả. Cô chỉ muốn sống cuộc sống của mình, nhưng giờ đây, lại cảm thấy như tất cả mọi thứ đang trượt khỏi tay.
"Em không thể nói như vậy." Tôn Yên thì thầm, nước mắt bắt đầu ứa ra: "Em không thể chỉ vì sự sợ hãi mà đẩy chị vào chốn này. Chị không phải là một món đồ thay thế."
Nhưng Tôn Nghiên chỉ cười, ánh mắt tràn đầy sự kiêu ngạo: "Thế giới này không cho phép chị lựa chọn, Tôn Yên. Chị phải chấp nhận thực tại. Cuộc sống của chúng ta đã được định sẵn."
Giữa không gian tĩnh lặng của thư phòng, Tôn Yên cảm thấy như bị vây hãm, không còn lối thoát. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó, nhìn em gái nuôi với cảm giác nặng nề trong lòng. Cuộc đời đã thật sự trói buộc cô trong một câu chuyện mà cô không hề muốn tham gia.
Tôn Nghiên tiếp tục, với giọng nói châm biếm nhưng cũng đầy nỗi niềm: "Tôi đã chứng kiến hắn bạo lực và tàn nhẫn như thế nào? Còn chị? Chị yêu hắn mà? Chị có thể đến bên hắn, còn tôi...thì không."
Nụ cười trên môi Tôn Nghiên ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp, giữa ghen tị và sự đau khổ.
Câu nói này như một cú sốc đối với Tôn Yên. Cô cảm thấy như một cái tát đau đớn vào lòng tự trọng của mình.
"Cô thật sự là ai?" Tôn Yên nghi ngờ, ánh mắt nhìn Tôn Nghiên đầy vẻ hoang mang và không thể tin nổi.
Tôn Nghiên không trả lời ngay, mà chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như thể đang tìm kiếm điều gì đó ở nơi xa xăm.
"Tôi là người muốn thoát khỏi cơn ác mộng này, nếu phải hy sinh chị để làm điều đó, tôi sẽ làm. Chị có biết không, trong mắt hắn, chị chỉ là một công cụ để thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn mà thôi."
Tôn Yên cảm thấy một nỗi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Những lời nói của Tôn Nghiên như lưỡi dao sắc bén, cắt vào tâm hồn cô. Cô chớp mắt, không biết phản ứng ra sao trước những lời lẽ này.
"Cô không hiểu hắn. Hắn.. Hắn có những lý do của riêng mình." Tôn Yên chống chế, nhưng lời nói của cô có vẻ yếu ớt.
"Thực sự không? Hay chị đang cố gắng tự lừa dối bản thân?" Tôn Nghiên hỏi lại, ánh mắt không chút nhân nhượng: "Chị nghĩ mình có thể sống trong tình yêu của một kẻ tàn nhẫn mà không bị tổn thương? Một ngày nào đó, chị cũng sẽ thấy, tình yêu đó chỉ mang lại nỗi đau."
Sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm trong lòng Tôn Yên càng lúc càng mãnh liệt. Cô không muốn tin những gì Tôn Nghiên nói, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng mọi thứ đang diễn ra đều phức tạp hơn những gì cô tưởng tượng.
Cuộc đời Tôn Yên đang quay cuồng, Tôn Nghiên chính là nhân chứng sống cho những điều tồi tệ mà cô có thể phải đối mặt.
"Cô đang muốn làm gì?" Tôn Yên hỏi, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói: "Nếu cô không muốn sống như vậy, thì hãy tìm cách thoát ra. Đừng kéo tôi vào vòng xoáy này."
"Chị sẽ không thoát ra được đâu." Tôn Nghiên nói, giọng điệu như thể đã quyết định mọi thứ: "Chị sẽ thay thế tôi, còn tôi sẽ được tự do."
Lời nói của Tôn Nghiên khiến Tôn Yên như bị rơi vào một cái hố sâu. Cô không biết mình có thể làm gì, và càng không biết bản thân sẽ ra sao trong những ngày tháng sắp tới. Cuộc sống của cô đang nằm trong tay của những người khác, và điều đó khiến cô cảm thấy thật sự tuyệt vọng.
Tôn Nghiên cười nhạt, ánh mắt đầy bí ẩn khi nhìn vào Tôn Yên.
"Chị có biết trùng sinh không?" Tôn Nghiên hỏi, âm điệu nhẹ nhàng nhưng sắc bén như một lưỡi dao.
Tôn Yên chớp mắt, cảm thấy từ ngữ đó vang lên trong đầu mình như một tiếng chuông báo động.
"Trùng sinh? Ý cô là.. sống lại một lần nữa?" Tôn Yên khẽ hỏi, trong lòng dâng lên một cảm giác không thoải mái.
"Đúng vậy." Tôn Nghiên trả lời, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lẽo: "Chị có biết, cuộc sống này không phải là sự ngẫu nhiên. Chị đã trở thành tôi và tôi đã trở thành chị. Tôi là người đã có được một cơ hội thứ hai, lần này tôi không muốn sống trong sự giam cầm của hắn."
Tôn Yên cảm thấy như cả thế giới xung quanh bỗng chốc sụp đổ.
"Cô đang nói gì vậy? Cô có thể trở thành ai tùy thích, nhưng tôi... tôi không thể sống thay cô!" Tôn Nghiên nỗ lực kháng cự, nhưng một phần trong lòng cô lại bị cuốn theo những lời nói của Tôn Nghiên.
"Chị không hiểu sao?" Tôn Nghiên nói, giọng điệu đầy khinh bỉ: "Chị có thể là một người vợ hoàn hảo, nhưng tôi không thể. Tôi không muốn trở thành con búp bê của hắn."
"Nhưng... nếu cô làm vậy, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn." Tôn Yên phản bác, lòng cô lo lắng: "Hắn không phải là người dễ dàng chấp nhận sự thay đổi. Cô không biết hắn sẽ làm gì đâu!"
"Đúng, hắn có thể tàn nhẫn." Tôn Nghiên thừa nhận: "Nhưng tôi cũng sẽ không dễ dàng bị áp chế. Chị có thể yêu hắn, nhưng tôi không muốn trở thành một phần trong trò chơi của hắn."
"Cô đang làm gì vậy?" Tôn Yên cảm thấy bối rối và hoang mang: "Cô không thể tự quyết định mọi thứ như thế!"
"Chị sẽ phải lựa chọn." Tôn Nghiên nói, ánh mắt kiên quyết: "Hoặc là chị chấp nhận số phận của mình, hoặc là cùng tôi đi theo con đường của riêng chúng ta. Tôi không cần phải trở thành một phần của trò chơi mà hắn đã thiết lập. Tôi sẽ phá vỡ mọi thứ."
Tôn Yên cảm thấy như có một cái bóng đang bao trùm lấy tâm trí mình. Cuộc sống mà cô tưởng tượng đang dần trượt khỏi tay, Tôn Nghiên, nữ chính mà cô từng ngưỡng mộ, đang đứng trước mặt, như một kẻ thách thức số phận.
Liệu Tôn Yên có đủ sức mạnh để quyết định tương lai của chính mình, hay sẽ trở thành một con búp bê trong tay của người khác?