Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên dường như kéo dài vô tận, cuốn Tôn Yên vào một vòng xoáy của cảm xúc không hồi kết. Cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình, từng tế bào như bừng tỉnh trước sự đam mê của hắn.
Hơi thở của Tôn Yên dần trở nên gấp gáp, cơ thể nóng bừng, rạo rực như lửa cháy, lan tỏa từ môi đến tận đầu ngón tay.
Tôn Yên mặc cho Phó Nhậm Hiên ôm chặt, từng cú siết như muốn khẳng định chủ quyền tuyệt đối. Nụ hôn của hắn mãnh liệt đến mức như muốn chiếm trọn linh hồn cô, cuốn cô vào một nơi xa lạ nhưng lại đầy quyến rũ.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi phòng bị của Tôn Yên dường như sụp đổ, những lo lắng về tương lai, về cuộc sống hiện tại, như tan biến giữa vòng tay mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên càng hôn, Tôn Yên càng cảm thấy lạc lối, vừa sợ hãi vừa khao khát một cách vô định.
Nụ hôn sâu sắc và mãnh liệt ấy như phá vỡ mọi lý trí của Tôn Yên, để lại duy nhất cảm giác đê mê và một chút run rẩy. Hơi thở nồng nhiệt của Phó Nhậm Hiên hòa quyện với cô, nhấn chìm cô vào một cơn lốc cảm xúc, để rồi cô chẳng còn biết điều gì đúng sai.
Trong sự hỗn loạn, Tôn Yên không thể nào chống cự được sức hút mãnh liệt từ Phó Nhậm Hiên, chỉ biết để mặc mình trôi theo, như một con thuyền nhỏ bé giữa cơn sóng dữ.
Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng khàn và trầm thấp, ánh mắt sắc bén nhìn vào gương mặt đỏ bừng của Tôn Yên. Đôi mắt cô như phủ một lớp sương mỏng, ngấn nước, từng giọt lăn xuống, tạo nên một vẻ đẹp mong manh nhưng lại đầy quyến rũ.
Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng cúi xuống, hôn khẽ lên khóe mắt Tôn Yên, như muốn xóa đi từng giọt nước mắt.
"Gọi tên tôi đi." Phó Nhậm Hiên thì thào, giọng nói chứa đựng một sự dịu dàng hiếm hoi nhưng vẫn đầy sức chiếm hữu.
"Nhậm Hiên." Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh từng âm, như muốn khắc sâu vào tâm trí Tôn Yên.
Tôn Yên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, cảm nhận được từng nhịp tim đang đập loạn trong l*иg ngực mình. Cô ngập ngừng, đôi môi run run, như bị cuốn vào ma lực từ ánh mắt và giọng nói đầy mê hoặc của Phó Nhậm Hiên. Cuối cùng, giọng cô khẽ vang lên, yếu ớt nhưng đầy cảm xúc:
"Nhậm... Hiên..."
Tiếng gọi nhẹ nhàng như một lời đáp lại sự chiếm hữu đầy quyết liệt của Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh lướt qua nhưng chứa đựng một sự hài lòng sâu sắc. Hắn nhìn Tôn Yên, ánh nhìn tựa như một con thú đã đạt được mục tiêu, đôi mắt sáng lên một cách đầy chiếm hữu và mãn nguyện.
Phó Nhậm Hiên khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến sống lưng Tôn Yên lạnh toát. Ánh mắt hắn đầy sắc bén, xen lẫn sự chiếm hữu và thỏa mãn, khiến cô không khỏi cảm thấy như mình đang nằm gọn trong sự kiểm soát của hắn.
"Em đúng là một tiểu thiên sứ."
Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói lạnh lùng nhưng tràn đầy sự ma mị. Lời nói đó như lời khen ngợi nhưng cũng tựa như một dấu ấn, nhấn chìm Tôn Yên sâu hơn vào thế giới của hắn, nơi mà hắn là người điều khiển mọi thứ.
Tôn Yên chỉ có thể ngước nhìn Phó Nhậm Hiên, không biết nên cảm nhận như thế nào về lời khen này.
Trong lời nói của Phó Nhậm Hiên có một sự mỉa mai lạnh lẽo, vừa như dịu dàng nhưng lại tựa lưỡi dao sắc bén, dễ dàng xuyên thấu vào trái tim Tôn Yên, gợi lên một cảm giác phức tạp, vừa run sợ vừa lạc lối.
Phó Nhậm Hiên như bị cuốn vào từng lời nói của Tôn Yên, đôi mắt hắn dần ánh lên một thứ ánh sáng điên cuồng, nỗi chiếm hữu mãnh liệt không thể che giấu.
Phó Nhậm Hiên kéo Tôn Yên vào lòng, đôi tay ôm chặt như muốn khóa chặt lấy cô mãi mãi, không cho phép cô rời khỏi vòng tay của hắn dù chỉ một chút.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống hôn Tôn Yên, nụ hôn đầy đam mê và khát khao, gần như cướp đi hơi thở của cô. Sự dịu dàng trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là một sự điên cuồng, khát vọng sâu thẳm muốn giữ cô chỉ cho riêng mình.
Từng nhịp hôn của Phó Nhậm Hiên vừa mãnh liệt vừa như một lời tuyên bố lạnh lùng và rõ ràng: Tôn Yên thuộc về hắn, không có đường thoát nào khỏi sự trói buộc này.
Tôn Yên cảm thấy cơ thể mình run lên trước sự mãnh liệt trong từng cử chỉ của Phó Nhậm Hiên, dù muốn thoát khỏi, cô lại cảm thấy mình bị giam chặt trong cảm xúc rối bời.
Trong khoảnh khắc đó, Tôn Yên không biết mình là tù nhân hay là người duy nhất Phó Nhậm Hiên dành tất cả trái tim, chỉ biết rằng cô đã thực sự bị nhấn chìm vào vòng xoáy khắc nghiệt của hắn.
Sáng hôm sau, Tôn Yên mở mắt, cả cơ thể rã rời sau đêm nồng nhiệt, mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích. Ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm xuyên qua rèm cửa, tạo thành một lớp sáng mờ ảo trong căn phòng.
Tôn Yên khẽ nghiêng đầu và nhìn thấy Phó Nhậm Hiên đang nằm cạnh, hơi thở của hắn đều đặn, gương mặt hoàn toàn thư giãn, không còn nét sắc lạnh thường thấy.
Tay Phó Nhậm Hiên vẫn quấn chặt quanh eo Tôn Yên, như một sự chiếm hữu không thể buông bỏ ngay cả trong giấc ngủ. Đầu hắn vùi vào cổ cô, hơi ấm từ hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào da, mang theo một chút cảm giác an tâm kỳ lạ xen lẫn với sự dè chừng.
Tôn Yên chợt nhận ra rằng, dù sợ hãi trước sự chiếm hữu mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên, cô lại có phần nào đã quen thuộc với sự hiện diện không thể rời xa này.
Tôn Yên khẽ thở dài, cảm giác trái ngược trong lòng vẫn chưa hề vơi đi. Bị giữ chặt trong vòng tay ấy, cô không rõ liệu đó là một sự bảo vệ hay giam cầm.
Nhưng giờ đây, khi cảm nhận sự gần gũi của Phó Nhậm Hiên trong một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi, Tôn Yên chợt có chút lưỡng lự - lưỡng lự giữa khát khao tự do và sự thân quen đã len lỏi vào trái tim.
Tôn Yên khẽ cử động, cố gắng nhấc mình ra khỏi vòng tay Phó Nhậm Hiên. Nhưng hắn giữ cô quá chặt, khiến cô chẳng thể dịch chuyển dù chỉ một chút. Cảm thấy không còn cách nào khác, cô khẽ kêu lên:
"Nhậm Hiên... buông tôi ra một chút..."
Giọng nói của Tôn Yên nghe khàn khàn, cổ họng hơi đau rát, một phần vì đêm qua cô đã phải cố chịu đựng sự mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên. Cô có chút ngại ngùng và bất lực, nhưng tiếng gọi khe khẽ lại vô thức chứa một chút dịu dàng, như một âm thanh kéo hắn trở lại thực tại.
Phó Nhậm Hiên khẽ cử động, mắt vẫn nhắm, vòng tay hắn chậm rãi lơi lỏng. Nhưng thay vì hoàn toàn buông ra, hắn kéo cô vào gần hơn, giọng nói trầm ấm vang lên giữa giấc mơ nửa tỉnh nửa mê:
"Yên Yên... đừng rời xa tôi."
Một chút bất ngờ len lỏi trong lòng Tôn Yên. Dường như, ngay cả trong giấc ngủ, Phó Nhậm Hiên vẫn nắm giữ cô không chịu buông, như sợ rằng chỉ cần chớp mắt, cô sẽ biến mất.
Tôn Yên khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc Phó Nhậm Hiên, xoa xoa như dỗ dành một đứa trẻ. Cô nhìn hắn, gương mặt khi ngủ có phần bình thản hơn, không còn sự lạnh lùng thường ngày.
Tôn Yên cảm thấy Phó Nhậm Hiên thật yếu mềm, như một người cần được bảo vệ hơn là chiếm hữu mọi thứ xung quanh.
"Nhậm Hiên, tôi không đi đâu cả." tôn Yên thì thầm, giọng nói đầy trấn an, như muốn gửi vào trong giấc ngủ của Phó Nhậm Hiên một lời hứa mơ hồ: "Anh hãy yên tâm ngủ đi."
Lời nói khe khẽ của Tôn Yên hòa cùng những tia nắng đầu tiên len lỏi qua rèm cửa, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt hắn. Phó Nhậm Hiên như nghe thấy, khẽ cử động đôi mày, nhưng vẫn tiếp tục ôm lấy cô, tay siết chặt hơn, như thể xác nhận rằng cô vẫn còn bên cạnh.
Tôn Yên nhẹ nhàng thở dài lần nữa. Dù lòng ngập tràn những băn khoăn và nỗi sợ, cô cũng đành nhắm mắt, lặng lẽ dựa vào Phó Nhậm Hiên.
Tiếng chuông điện thoại của Phó Nhậm Hiên bất ngờ reo lên phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
Tôn Yên khẽ giật mình, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ nhăn mày khó chịu, vùi đầu vào cổ cô, kéo cô lại gần hơn như thể cố gắng phớt lờ tiếng ồn. Hắn rõ ràng chẳng có ý định với tay lấy điện thoại, trong khi cánh tay vẫn giữ chặt cô không buông.
Tôn Yên thở dài, nhẹ nhàng xoay người, nửa như muốn rời khỏi vòng tay Phó Nhậm Hiên nhưng chỉ khiến vòng ôm của hắn càng chặt hơn. Cô nhích người khó khăn, trườn qua người hắn để với tới chiếc điện thoại trên bàn đầu giường. Cuối cùng, cô chạm được vào điện thoại, liếc nhìn màn hình và nhận ra tên người gọi là thư ký Đỗ.
Tôn Yên quay sang, nhẹ nhàng nói: "Có điện thoại này, Nhậm Hiên. Là thư ký Đỗ gọi."
"Để hắn tự giải quyết đi, hôm nay tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì ngoài em." Phó Nhậm Hiên thì thào, như một lời tuyên bố đầy chiếm hữu và cũng có chút yếu đuối bất ngờ.
Tôn Yên nhìn vào màn hình, thấy cái tên quen thuộc hiện lên. Cô do dự một chút rồi quyết định bắt máy, giọng nhỏ nhẹ đáp lại: "Thư ký Đỗ, có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia, thư ký Đỗ nghe thấy giọng của Tôn Yên liền hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức nghiêm túc báo cáo: "Là Tôn Yên à? Sáng nay có một số tài liệu quan trọng cần chữ ký của Phó tổng và có cuộc họp quan trọng trong hai giờ nữa."
Tôn Yên quay sang Phó Nhậm Hiên, ghé sát tai thì thầm: "Nhậm Hiên, công ty đang cần anh xử lý tài liệu và có cuộc họp quan trọng."
Phó Nhậm Hiên khẽ mở mắt, vẻ không hài lòng hiện rõ, nhưng cuối cùng cũng đành ngồi dậy. Hắn kéo Tôn Yên lại, đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi thấp giọng nói, giọng vừa lạnh lùng vừa mềm mại:
"Em đợi tôi, xong việc tôi sẽ về ngay."