Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 39: Sinh nhật vui vẻ (phần 2)

Tôn Yên dịu dàng nói: "Hãy mở cửa ra nhận bánh đi, không lẽ anh không thích quà sinh nhật của tôi sao?"

Câu hỏi nhẹ nhàng của cô như một lời mời gọi, khiến không khí trong phòng có chút ấm áp hơn. Cô nhìn Phó Nhậm Hiên với ánh mắt chân thành, mong rằng sự dịu dàng này có thể làm dịu đi không khí căng thẳng giữa họ.

Phó Nhậm Hiên nhìn vào mắt Tôn Yên, một khoảnh khắc lặng im trôi qua. Trong ánh mắt ấy, cô không chỉ thể hiện sự chân thành mà còn là nỗi lo lắng và mong mỏi được tha thứ. Hắn cảm nhận được sự dịu dàng từ cô, nhưng lại không thể bỏ qua cảm giác chiếm hữu và ghen tuông đang dâng trào trong lòng.

"Bánh kem..." Phó Nhậm Hiên khẽ lẩm bẩm, như thể đang tự hỏi liệu món quà ấy có thực sự ý nghĩa với hắn hay không: "Nếu không phải là từ em, tôi sẽ không cần." Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vẫn lạnh lùng, nhưng có chút lưỡng lự.

Tôn Yên cảm nhận được sự nhạy cảm trong lời nói của Phó Nhậm Hiên, quyết định nắm bắt cơ hội này.

"Anh không muốn nhận quà từ tôi sao?"

Tôn Yên nhẹ nhàng hỏi, vừa cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, vừa muốn thuyết phục Phó Nhậm Hiên rằng cô thật lòng muốn làm cho hắn vui.

"Được rồi."

Cuối cùng Phó Nhậm Hiên cũng gật đầu, một phần trong hắn muốn tìm hiểu cảm xúc mà bánh kem này mang lại, một phần thì chỉ muốn làm hài lòng Tôn Yên. Hắn đứng dậy, vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng nhưng ánh mắt đã có chút thay đổi, không còn dữ tợn như trước.

"Đứng dậy đi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu vẫn có chút mệnh lệnh.

Tôn Yên gật đầu, nhẹ nhõm khi thấy Phó Nhậm Hiên có vẻ đồng ý. Cô đi đến cánh cửa, tim đập nhanh vì hồi hộp. Khi cô mở cửa, bà quản gia Lưu đứng bên ngoài, trên tay cầm hộp bánh kem được trang trí đẹp mắt.

"Bánh kem đây, thưa thiếu gia, tiểu thư." Bà quản gia nói, ánh mắt nhìn qua Phó Nhậm Hiên đầy lo lắng: "Xin mời nhận lấy."

Tôn Yên mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.

"Cảm ơn bà." Cô nói, sau đó quay sang Phó Nhậm Hiên với ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Chúng ta cùng thưởng thức nhé?"

Phó Nhậm Hiên im lặng nhìn chiếc bánh kem, một phần trong hắn cảm thấy bị thu hút bởi sự ngọt ngào, nhưng phần khác vẫn kiềm chế bản thân, không muốn thừa nhận rằng món quà này có ý nghĩa hơn những gì hắn nghĩ.

Phó Nhậm Hiên cúi xuống, lặng lẽ nhìn Tôn Yên, có thể thấy một chút ánh sáng trong đôi mắt cô. Mọi thứ dường như trở nên ấm áp hơn, dù vẫn còn chút căng thẳng lơ lửng trong không khí.

Phó Nhậm Hiên đứng im lặng bên cạnh Tôn Yên, ánh mắt lạnh lùng như băng giá khi cô thắp nến trên chiếc bánh kem.

Gương mặt Phó Nhậm Hiên không một chút biểu cảm, như thể không quan tâm đến việc hôm nay là sinh nhật của mình, mà thực ra là ngày mà hắn luôn cảm thấy nặng nề nhất trong năm - ngày giỗ của mẹ.

Tôn Yên quay sang nhìn Phó Nhậm Hiên, cảm nhận được bầu không khí nặng nề bao trùm. Cô mỉm cười một cách dịu dàng, hy vọng rằng ánh sáng từ những ngọn nến sẽ xua tan đi bóng tối trong lòng hắn.

"Chúc mừng sinh nhật, Phó Nhậm Hiên. Tôi mong anh sẽ có một ngày thật đặc biệt."

Tôn Yên nói, giọng nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi lo lắng.

Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ đứng đó, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang bập bùng. Một phần trong hắn muốn thổi tắt nó ngay lập tức, như để chấm dứt những kỷ niệm đau buồn, nhưng phần khác lại không muốn phá vỡ khoảnh khắc hiện tại, khoảnh khắc mà Tôn Yên cố gắng tạo ra cho hắn.

Tôn Yên nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng tìm kiếm một tia sáng trong đôi mắt lạnh lùng ấy: "Tôi hy vọng anh sẽ không cảm thấy cô đơn. Tôi sẽ luôn ở bên anh."

Phó Nhậm Hiên quay sang, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại có chút gì đó rung động. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào bánh kem như để lấp đi sự tổn thương trong lòng.

"Đừng nói những lời vô nghĩa." Phó Nhậm Hiên lạnh lùng đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy một nỗi ấm áp mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng, Phó Nhậm Hiên cảm nhận được một điều gì đó khác biệt trong lòng. Hắn biết rằng Tôn Yên không chỉ đơn thuần là một món quà, mà là một phần quan trọng trong cuộc sống của hắn. Hắn có thể chối bỏ nó, nhưng không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của cô đang dần làm xao động thế giới của hắn.

"Được rồi." Cuối cùng Phó Nhậm Hiên nói, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng có chút mềm mại hơn: "Cùng nhau thổi nến đi."

Tôn Yên mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Họ đứng bên nhau, trong khoảnh khắc đó, mặc dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng ít nhất cũng có một tia hy vọng le lói giữa những tăm tối của quá khứ.

Phó Nhậm Hiên đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng của hắn không rời khỏi Tôn Yên khi cô vui vẻ thưởng thức từng miếng bánh sinh nhật.

Gương mặt Tôn Yên bừng sáng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ấm áp xua tan bầu không khí u ám trong căn phòng.

Phó Nhậm Hiên cảm nhận được một điều gì đó trong lòng mình, một cảm xúc lạ lẫm mà hắn chưa từng trải qua trước đây.

Khi Tôn Yên đưa một miếng bánh lên miệng, liếʍ láp những lớp kem ngọt ngào, Phó Nhậm Hiên không thể không để ý đến sự hồn nhiên và ngọt ngào ấy.

Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên bỗng nhiên trở nên hung dữ, không biết từ khi nào, khóe môi của hắn đã vô thức liếʍ nhẹ, như thể cảm nhận được vị ngọt từ bánh kem trên môi cô.

"Em ăn ngon thật."

Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nhận xét, nhưng trong lời nói lại có chút gì đó không thể che giấu được sự quan tâm. Hắn tự hỏi liệu sự vui vẻ này có thể kéo dài lâu hơn hay không, nếu nó có, thì liệu có đủ để khỏa lấp những nỗi đau mà hắn mang theo trong lòng.

Tôn Yên nhìn lên, đôi mắt long lanh như nước: "Chiếc bánh này là do tôi tự tay chọn nguyên liệu, mong rằng anh sẽ thích."

Tôn Yên cười, lòng đầy hy vọng rằng có thể mang lại một chút niềm vui cho Phó Nhậm Hiên, ngay cả khi trong lòng hắn còn nhiều điều chưa nói ra.

Phó Nhậm Hiên khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lẽo như thường lệ. Hắn vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, đấu tranh giữa những gì hắn muốn và những gì hắn đã làm. Hắn biết rằng Tôn Yên đang mở ra một cánh cửa mà hắn đã cố gắng đóng kín bấy lâu.

"Em không cần phải làm mọi thứ chỉ để khiến tôi vui vẻ." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng có chút yếu đuối: "Đừng để mình rơi vào cái bẫy của những niềm vui phù phiếm."

"Nhưng mà." Tôn Yên nhẹ nhàng đáp: "Đôi khi, niềm vui nhỏ lại mang lại sức mạnh lớn lao. Chúng ta cần có những khoảnh khắc như thế này."

Phó Nhậm Hiên cảm thấy như có một cái gì đó đang lay động trong lòng, một điều gì đó mà hắn không thể lý giải.

Phó Nhậm Hiên lặng im, chỉ chăm chú nhìn Tôn Yên, như thể không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào. Có lẽ, hắn đã không ngờ rằng sự hiện diện của Tôn Yên lại có thể làm cho những mảng tối trong tâm hồn hắn dần sáng lên một cách kỳ diệu như vậy.

Phó Nhậm Hiên đột ngột bước tới, bàn tay mạnh mẽ của hắn kéo Tôn Yên dậy, nhấc bổng cô lên khỏi ghế. Hành động ấy nhanh chóng và mạnh mẽ, khiến cô không kịp phản ứng.

Phó Nhậm Hiên đặt Tôn Yên lên chiếc bàn làm việc lạnh lẽo trong phòng ngủ, một nơi vốn dĩ chỉ chứa đựng những giấy tờ và tài liệu nhưng giờ đây trở thành một không gian riêng tư đầy căng thẳng.

Hơi thở của Phó Nhậm Hiên nặng nề, ánh mắt như lửa, tràn ngập khao khát khi nhìn vào gương mặt ngỡ ngàng của Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên tham lam hôn Tôn Yên, áp sát môi mình vào đôi môi mềm mại của Tôn Yên, như thể muốn nuốt trọn tất cả những gì thuộc về cô.

Nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa cuồng nhiệt, như một cơn bão đánh vào tâm hồn Tôn Yên, làm cho cô choáng váng.

Tôn Yên cảm nhận được sự tê dại lan tỏa từ đôi môi Phó Nhậm Hiên, từ cơ thể hắn áp sát mình.

Tôn Yên không thể nào lý giải được cảm xúc đang dâng trào trong lòng - một nỗi sợ hãi xen lẫn sự mê hoặc.

Hơi thở của Phó Nhậm Hiên mang theo sự khát khao, đầy sức mạnh, khiến cô như muốn ngạt thở. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, không biết liệu đây có phải là một sự chiếm hữu hay là một tình yêu mãnh liệt đang trỗi dậy.

"Phó Nhậm Hiên..."

Tôn Yên lắp bắp, cố gắng tìm kiếm lý trí trong khoảnh khắc hỗn loạn này. Nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ nhấn mạnh thêm nụ hôn, như thể muốn khiến cô quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại họ trong thế giới này.

"Tôi không muốn mất em."

Phó Nhậm Hiên thì thầm giữa những nụ hôn, giọng nói trầm khàn, vừa như một lời thổ lộ vừa như một lời đe dọa.

Những từ ngữ ấy khiến Tôn Yên run rẩy, cô hiểu rằng Phó Nhậm Hiên không phải là một người dễ dàng để yêu hoặc để gần gũi, mà là một người đầy bí ẩn, với những cơn sóng ngầm bên trong mà cô không thể nắm bắt.

Nỗi lo âu và niềm khao khát của Tôn Yên quấn quýt nhau, tạo nên một cảm giác rối bời, không thể tách rời. Cô muốn đẩy Phó Nhậm Hiên ra, nhưng lại không muốn làm tổn thương đến sự mạnh mẽ mà hắn đang thể hiện. Họ đang ở giữa một cuộc chiến, bất cứ lúc nào, cục diện có thể thay đổi.

Phó Nhậm Hiên liếʍ khóe môi Tôn Yên, vị ngọt của bánh kem hòa quyện với nụ hôn nồng cháy.

Hương vị ngọt ngào như càng làm tăng thêm sự cuồng nhiệt trong không khí. Phó Nhậm Hiên chìm đắm trong cảm giác mãnh liệt ấy, không chỉ vì vị ngon của chiếc bánh mà còn bởi sự hiện diện của Tôn Yên – cô gái khiến hắn cảm thấy trống rỗng và đầy khao khát cùng một lúc.

Mỗi lần môi Phó Nhậm Hiên chạm vào làn da mềm mại của Tôn Yên, như thể hắn đang khám phá một điều gì đó mới mẻ và mê hoặc.

Nụ hôn ấy không chỉ đơn thuần là một hành động, mà còn là một cách để Phó Nhậm Hiên thể hiện sự chiếm hữu và khát vọng. Hắn kéo Tôn Yên lại gần hơn, để nhịp tim của cả hai hòa quyện vào nhau trong những giây phút căng thẳng này.

Tôn Yên cảm nhận được sự khát khao và du͙© vọиɠ của Phó Nhậm Hiên, một cảm giác vừa đáng sợ vừa quyến rũ.

Tôn Yên không thể cưỡng lại được sức hút từ Phó Nhậm Hiên, nhưng lại cảm thấy nỗi lo lắng dâng cao, không biết bản thân sẽ đi đến đâu trong trò chơi tình cảm này. Hắn chính là cơn bão trong cuộc đời cô – đầy sức mạnh, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

"Em có biết, em ngọt hơn cả bánh kem này không?"

Phó Nhậm Hiên thì thầm, ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn nói rằng Tôn Yên đã trở thành thứ duy nhất mà hắn khao khát. Giọng nói của hắn vừa sâu lắng vừa mãnh liệt, khiến Tôn Yên không thể nào quên.

Tôn Yên không biết phải phản ứng ra sao. Mỗi lời nói của Phó Nhậm Hiên như một con dao sắc bén, vừa khiến cô cảm thấy ấm áp nhưng cũng đồng thời làm cô rùng mình.

Trong khoảnh khắc ấy, Tôn Yên chỉ có thể nhắm mắt lại, để cho bản thân chìm đắm trong cơn lốc xoáy của cảm xúc, không rõ đây có phải là tình yêu hay chỉ là một cuộc chơi chết chóc mà Phó Nhậm Hiên đang dàn dựng.

Phó Nhậm Hiên hôn Tôn Yên như không muốn rời xa, như thể muốn giữ lại từng khoảnh khắc ngọt ngào ấy. Nụ hôn của họ trở nên mãnh liệt, cuốn hút, hòa quyện giữa sự khao khát và tình cảm sâu sắc.

Tôn Yên cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Phó Nhậm Hiên, như một cơn lốc xoáy cuốn lấy trái tim cô.

Tôn Yên vòng tay ôm lấy cổ Phó Nhậm Hiên, cảm nhận được sự vững chãi từ cơ thể của hắn, như một bến bờ an toàn giữa cơn bão lòng. Hơi ấm từ cơ thể hắn lan tỏa qua từng đầu ngón tay, khiến cô quên đi mọi lo lắng, sợ hãi.

Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có họ và những cảm xúc chân thật nhất.

"Yên Yên..."

Phó Nhậm Hiên thì thầm, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc thấu tâm can Tôn Yên. Giọng nói của hắn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, mang theo một sự khẩn cầu mà Tôn Yên không thể chối từ.

Tôn Yên không biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết rằng lúc này, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Cảm giác an toàn từ vòng tay Phó Nhậm Hiên khiến cô dần buông bỏ mọi rào cản.

Tôn Yên không còn muốn nghĩ đến những nguy hiểm rình rập phía trước; cô chỉ muốn sống trọn vẹn trong khoảnh khắc này.

Nhưng trong sâu thẳm, một phần trong Tôn Yên vẫn gào thét về sự tỉnh táo. Liệu đây có phải là tình yêu, hay chỉ là một trò chơi mà Phó Nhậm Hiên đang điều khiển?

Tôn Yên lùi lại một chút, nhìn sâu vào mắt Phó Nhậm Hiên, tự hỏi liệu cô có đủ sức để đối mặt với những gì sắp tới hay không.

Nhưng giữa những băn khoăn ấy, trái tim Tôn Yên lại mách bảo rằng, trong thế giới hỗn loạn này, ít nhất cô đã tìm thấy một điều gì đó chân thật, một người khiến cô cảm thấy sống động.

Hơi ấm từ nụ hôn của Phó Nhậm Hiên vẫn còn in dấu trên môi, như một lời hứa về những điều chưa biết ở phía trước.