Chiếm Hữu Cô! Cưới Đoạt Cô! Dụ Cô Nhập Hoài

Chương 20

Lục Trạch biết cô vốn tiết kiệm, nên cũng không suy nghĩ nhiều, lấy thẻ phòng rồi dẫn cô lên.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng vừa khép lại, Lương Thanh Nghiên vòng tay ôm lấy cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng.

Làn hơi ấm áp thoang thoảng bên tai anh, cô thì thầm: “Lục Trạch…”

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh vì năm đó, khi ba mẹ em qua đời trong tai nạn, vào lúc em bơ vơ và tuyệt vọng nhất đã xuất hiện trong cuộc đời em, mang lại hơi ấm và giúp em có lý do để tiếp tục sống.”

Ánh mắt Lục Trạch thoáng qua chút ngỡ ngàng.

Anh dịu dàng lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, lòng nhói đau: “Nghiên Nghiên, em say rồi.”

“Em không say.” Lương Thanh Nghiên lại trao cho anh một nụ hôn sâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhưng ánh lên vẻ tỉnh táo, đôi môi cô không chỉ tìm đến môi anh mà còn chạm vào má, rồi xuống cổ anh.

Lục Trạch sao có thể không hiểu ý của cô.

Anh đè nén sự kích động trong lòng, nâng khuôn mặt cô lên, muốn chắc chắn: “Nghiên Nghiên, em thật sự nghiêm túc chứ?”

Câu trả lời của anh là những nụ hôn bất chấp và ngọt ngào của cô gái trong lòng.

Ánh mắt Lục Trạch tối lại, không thể kiềm chế thêm nữa, anh bế cô lên, bước về phía giường, những nụ hôn nóng bỏng trượt dài cho đến đóa hoa hồng trắng nơi eo cô. Khẽ nhíu mày một chút rồi tiếp tục di chuyển xuống dưới…

Anh tháo cà vạt rồi cởϊ áσ khoác.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, nhưng anh lờ đi.

Tuy nhiên, tiếng chuông cứ réo liên tục, buộc anh phải bắt máy.

“Alo, ba ạ?”

“Con về công ty ngay, dây chuyền sản xuất ở nhà máy cũ gặp sự cố, con cần đến đó xử lý.”

Lục Trạch nhíu mày, bất đắc dĩ trả lời: “Dạ, con sẽ đi ngay.”

Lương Thanh Nghiên mơ màng níu tay áo anh rồi hỏi khẽ: “Anh đi đâu vậy?”

Lục Trạch lưu luyến nhìn cô một lúc, rồi buông tay cô ra: “Nghiên Nghiên, công ty có việc cần giải quyết, anh phải qua đó một lát.” Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng.

Sau khi anh rời đi, tác dụng của cồn dần tan biến.

Lương Thanh Nghiên cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, không còn ý định ở lại, bèn thu dọn đồ đạc và về nhà.

Cô đã phải lấy hết can đảm mới quyết định trao bản thân cho Lục Trạch đêm nay.

Không ngờ lại có việc bất ngờ xảy ra.

Nhưng không sao, tương lai còn dài, dù gì họ cũng sắp đính hôn rồi.

Mới đó mà đã đến cuối tuần.

Lương Thanh Nghiên chưa kịp đến giờ hẹn gặp mẹ của Lục Trạch thì bà đã chủ động tìm đến cô.

Trong quán cà phê, mẹ Lục Trạch ăn mặc sang trọng, chiếc vòng cổ bằng đá quý đắt đỏ tỏa sáng, từng cử chỉ đều toát lên phong thái của một quý phu nhân.

Lương Thanh Nghiên không cảm thấy ngạc nhiên.

Dù nhà họ Lục chưa hẳn là gia tộc danh giá bậc nhất ở Bắc Kinh nhưng cũng đã đạt đến độ cao mà người bình thường khó lòng với tới. Ngay cả bộ móng tay tinh xảo của bà cũng có thể đã tốn hết nửa tháng lương của cô rồi.

Chính khoảng cách giai cấp này là điều Lương Thanh Nghiên lo lắng.

Nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với tất cả những điều này.

"Xin lỗi dì, con đến muộn." Lương Thanh Nghiên bước tới, nở nụ cười lịch sự.

Mẹ của Lục Trạch mỉm cười, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng không chút biểu hiện không hài lòng, ngược lại còn rất thân thiện: “Không sao đâu, là dì đến sớm thôi."

"Không biết con thích uống gì nên dì gọi đại một ly cà phê Americano rồi."

"Cảm ơn dì." Lương Thanh Nghiên mỉm cười tự nhiên, không có chút ngại ngùng gì.

Dù tính cách của cô có vẻ dịu dàng, nhưng trong cô luôn có một sự kiên cường ngầm. Có lẽ nhờ nhiều năm đứng trên sân khấu mà cô đã quen đối mặt với ánh nhìn của khán giả, nên hoàn toàn không cảm thấy e ngại.

Mẹ của Lục Trạch nhìn cô một cách bất ngờ rồi thong thả nhấp một ngụm cà phê.

"Tiểu Lương này, con không giống như trong tưởng tượng của dì. Lục Trạch thường xuyên nhắc về con, khen con rất nhiều điểm, giờ gặp mặt rồi, dì thấy quả thật nó không hề nói quá."