Chiếm Hữu Cô! Cưới Đoạt Cô! Dụ Cô Nhập Hoài

Chương 19

Nhưng cô tự nhủ không nên nghĩ mình quan trọng quá, dù quen biết Tống Nguyên Dã nhưng người ta không trách chuyện cô từng xóa kết bạn với hắn đã là may lắm rồi. Chứ đâu đến mức vì cô mà nể mặt công ty cô như vậy?

Quản lý Vương căn dặn: “Chiều nay cô sang báo cáo tại phòng phóng viên nhé.”

“Vâng, cảm ơn ngài.” Thanh Nghiên khẽ gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Quản lý Vương nhìn theo bóng cô, rồi không kìm được lau mồ hôi trên trán. Suýt thì lỡ miệng…

Nhưng vị thái tử gia kia đúng là có cách theo đuổi con gái độc đáo. Rõ ràng chỉ cần ngoắc tay một cái là xong, thế mà lại bày ra bao trò phức tạp thế này.

---

Hôm nay là sinh nhật Thanh Nghiên. Sau khi tan làm, cô cẩn thận thay một chiếc váy trắng tinh khôi, trang điểm kỹ lưỡng. Chiếc váy trắng với phần eo cắt khoét khéo léo, lộ ra đóa tường vi trắng muốt bên eo, tôn lên đường nét cơ thể hoàn hảo của cô. Mái tóc dài được uốn lượn sóng, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ. Đôi giày cao gót đạp lên trên nền gạch vang lên tiếng lộc cộc, như tiếng gõ nhịp lên trái tim ai đó vậy.

Cô rất thích mặc váy trắng, có lẽ vì bốn năm tập luyện trong chiếc váy ba-lê đã khắc sâu vào cô thói quen này rồi.

Chỉ cần mặc váy trắng, cô lại thấy mình như một vũ công của ngày xưa vậy.

Giày cao gót như biến thành đôi giày múa, cô nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt đất.

Lục Trạch đứng chờ dưới lầu, khi thấy cô bước ra, ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.

“Nghiên Nghiên, hôm nay em đẹp quá.”

Lương Thanh Nghiên khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên những vì sao.

Không có gì khiến lòng người rộn ràng hơn lời khen của người yêu, cô cũng không phải ngoại lệ.

Hai người hẹn nhau tại một khách sạn dành cho các cặp đôi.

Khách sạn này có một nhà hàng nổi tiếng trên mạng ở tầng một, khó đặt bàn đến mức Lục Trạch phải đặt trước cả nửa tháng.

Người phục vụ đưa cả hai đến bàn ăn.

Trên sân khấu, một nghệ sĩ dương cầm người nước ngoài đang chơi bản *Prelude in E-flat Major* của Mozart.

Bữa tối là bít tết và rượu vang đỏ, kết thúc bằng món tráng miệng. Khi người phục vụ mang món lên, giai điệu trên sân khấu đột nhiên chuyển thành *Đám cưới Figaro*.

Giây phút Lương Thanh Nghiên còn đang ngỡ ngàng, Lục Trạch đã lấy một chiếc nhẫn kim cương ra.

Viên kim cương năm carat lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn sáng chói.

Vốn anh không phải người ưa chuộng sự xa hoa nhưng trong chuyện này, anh không muốn để cô phải chịu thiệt thòi.

Lương Thanh Nghiên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt chân thành của anh.

“Nghiên Nghiên, chúc mừng sinh nhật em.”

“Chúng ta đính hôn nhé.” Nói xong, Lục Trạch thoáng chút căng thẳng: “Anh biết, có thể như vậy hơi vội nhưng... anh thật sự không thể đợi thêm được nữa.”

“Anh yêu em, Nghiên Nghiên, yêu rất nhiều.”

Sống mũi Lương Thanh Nghiện cay cay, cô đưa tay ra, khẽ đáp: “Vâng.”

Trong mắt Lục Trạch bừng lên ánh sáng rạng ngời, bàn tay đeo nhẫn cho cô cũng khẽ run lên.

Bên ngoài nhà hàng, một chiếc Maybach đậu lặng lẽ.

Trong xe, Tống Nguyên Dã ngậm điếu thuốc, làn khói mờ ảo bao phủ khuôn mặt góc cạnh của hắn, một bên gương mặt chìm vào bóng tối trong xe, ánh lửa lập lòe phản chiếu lên đôi mày mắt sắc lạnh, u uất, phức tạp.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi chiếc nhẫn được đeo lên tay Lương Thanh Nghiên.

Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.

“Hạnh phúc quá nhỉ.”



Khách sạn và nhà hàng ở đây đều là dịch vụ trọn gói.

Lục Trạch đặt nhà hàng cũng đồng thời bao gồm cả phòng trên lầu.

Lương Thanh Nghiên còn chưa kịp nói gì.

Lục Trạch nắm lấy tay cô, lập tức lên tiếng: “Nghiên Nghiên, phòng là có trong gói đặt trước, anh thực sự không có ý gì khác, anh đã nói rồi, nếu em không muốn thì anh nhất định sẽ không ép em.”

Lương Thanh Nghiên mím môi, khẽ đáp: “Được, em tin anh.”

Nói xong, cô lại bổ sung: “Phòng số mấy vậy?”

Lục Trạch ngây người một thoáng: “Nghiên Nghiên?”

Lương Thanh Nghiên ngoái lại nhìn anh, nở nụ cười nhẹ: “Ở lại một đêm đi, không thì phí mất.”