Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Lui Vòng

Chương 2

Mười phút sau, Sở Nhược Tồn không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng ký túc. Mười phút là đủ để y thích nghi với hoàn cảnh hiện tại.

Giờ này cũng không còn sớm lắm, trong hành lang thỉnh thoảng xuất hiện vài thực tập sinh bước ra từ phòng ký túc.

Dọc hành lang là hệ thống camera hoạt động suốt hai mươi tư giờ, mọi thực tập sinh khi ra khỏi phòng đều ăn mặc chỉnh tề, có người trang điểm, có người không trang điểm thì đeo khẩu trang hoặc đội mũ lưỡi trai để che mặt.

Những người vừa ra hành lang không khỏi ngạc nhiên khi thấy Sở Nhược Tồn đi thẳng, không trang điểm cũng không che chắn gì cả. Trong ánh mắt họ lộ rõ vẻ căm ghét.

Đứng trước thang máy, Sở Nhược Tồn ngắm nghía hai bên dán kín áp phích, là tấm ảnh tập thể của các thực tập sinh chương trình 99+1.

Hai người thực tập sinh khác cũng chờ thang máy nhưng không nói chuyện, chỉ thi thoảng trao đổi nhau với ánh mắt sắc lạnh.

Khi thang máy đến, Sở Nhược Tồn mới dời ánh mắt đi rồi bước vào trước.

Trong không gian chật chội của thang máy ba người, không khí toát lên vẻ căng thẳng.

Thang máy dừng ở tầng hai, thực tập sinh đội mũ lưỡi trai đút tay vào túi quần, bước dài ra ngoài, ánh mắt đầy kiêu ngạo, như thể không muốn chung đường với họ, giống như sợ bị lây bệnh. Thực tập sinh còn lại đã trang điểm kỹ lưỡng, đeo khuyên tai, quay lại nhìn Sở Nhược Tồn với một nụ cười mỉa mai.

Thực tập sinh đó nhẹ nhàng nhấn nút giữ cửa thang máy, hướng ánh mắt khinh khỉnh nói với Sở Nhược Tồn: “Tốt nhất là nghe lời công ty đi, nếu không tôi sẽ bảo bác tôi cấm cửa cậu mãi mãi. Khi đó, cậu không chỉ không có tiền cát-sê mà còn chẳng có chỗ mà về đâu đấy.” Cậu ta còn bật ra một tiếng cười nhạo báng: “Đồ nghèo hèn.”

Sau khi đe dọa và mỉa mai xong, cậu ta rảo bước theo hướng của thực tập sinh đội mũ lưỡi trai.

Sở Nhược Tồn đúng là không có tiền thật, cuộc sống của y rất khó khăn. Các thực tập sinh khác vào giới giải trí để nổi tiếng, để trở nên thành công, còn y tihf chỉ vì cần tiền trang trải cuộc sống. Sau khi gia nhập công ty để huấn luyện, y và những người khác trở nên khác biệt hoàn toàn: họ khoác lên người những thương hiệu xa xỉ, còn y thì nghèo đến mức chỉ dám mua loại nước rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi.

Trong quá khứ, khi bị Tưởng Tiễu uy hϊếp và mỉa mai, Sở Nhược Tồn chỉ biết im lặng cúi đầu. Nhưng hôm nay, Sở Nhược Tồn thản nhiên bước ra khỏi thang máy, đi theo hướng bọn họ vừa đi, không hề mảy may để tâm đến lời Tưởng Tiễu, không một chút gợn sóng nào nổi lên trong lòng y.

Phòng họp 201.

Sở Nhược Tồn chậm rãi bước vào sau hai thực tập sinh cùng đi thang máy. Họ đã chọn vị trí ngồi từ trước, còn y bước vào dưới ánh mắt của mọi người và tìm một chỗ ngồi tùy ý. Vẻ ngoài của y rất trầm tĩnh, bình thản, không hề luống cuống cũng chẳng tự mãn, y lặng lẽ quan sát những người có mặt trong phòng.

Thực tập sinh đội mũ lưỡi trai lúc trước giờ đã bỏ khẩu trang ra, vẫn giữ vẻ ngạo mạn trên mặt. Có thể thấy rõ một vết bầm nhạt trên xương gò má phải của hắn. Đó là Lục Thanh, thực tập sinh của công ty Hữu Ngư, trong khi Tưởng Tiễu và Sở Nhược Tồn đều là thực tập sinh của công ty Thanh Quất.

Cũng có mặt trong phòng là quản lý của hai công ty cùng với tổng đạo diễn của chương trình 99+1.

Sự việc xảy ra từ ba ngày trước, ngay trước buổi công diễn thứ tư đã gây ảnh hưởng xấu. Sau một đêm, trên mạng tràn ngập những lời chỉ trích, vì thực tập sinh của cả hai công ty đều là ứng viên nổi bật, gần như chắc chắn có thể ra mắt. Khi nhóm được thành lập, sẽ có vô số cơ hội quảng bá. Họ buộc phải ngồi lại thương lượng. Rất may, vụ đánh nhau xảy ra trong nhà vệ sinh thay vì phòng tập, ở đó không có camera.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến Sở Nhược Tồn chứ? Vì sao cư dân mạng lại đổ hết lỗi cho y thay vì nhắm đến kẻ gây chuyện thật sự là Tưởng Tiễu vậy?