Tiểu Kiều Thê Của Ảnh Hậu Giả Vờ Mất Trí Nhớ

Chương 2

Vậy có nghĩa là… cô vừa mới xuyên qua đã phải đối mặt với sự sỉ nhục của đại biếи ŧɦái Tiết Lộ Hạc… sao?

Lâm Mạt cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, vội ôm lấy ngực ngồi bật dậy, thay đồ rồi quyết định nhanh chóng thu dọn đồ đạc!

Nhưng… vấn đề lại xuất hiện. Lâm Mạt không biết trong phòng này cái nào là đồ của nguyên chủ Lâm Mạt, cái nào là của Tiết Lộ Hạc. Dù sao, về danh nghĩa thì hai người đang ở chung, chỉ là mỗi lần Tiết Lộ Hạc về đều qua đêm ở thư phòng, chưa từng ngủ chung với cô.

Lâm Mạt đang bối rối, không dám tay không chạy ra ngoài vì nếu vậy có lẽ sẽ chết đói mất. Cô quyết định tìm mấy giấy tờ tùy thân để mang theo trước, rồi nắm thêm vài món trang sức vàng bạc cho chắc.

Đang lúc bận rộn, cô chợt nghe thấy “ầm” một tiếng nổ lớn bên ngoài!

Lâm Mạt giật bắn mình, chuỗi dây chuyền vàng bạc trong tay rơi rụng đầy đất.

Cô chạy ra cửa sổ nhìn xuống, phát hiện chiếc xe màu hồng ở dưới đã bị ai đó đập tan nát nắp capo, kính vỡ văng tung tóe.

Bên cạnh chiếc xe là một người đàn ông cao lớn đang cầm cây gậy sắt, còn phía sau hắn, một người phụ nữ đang bước vào cổng biệt thự.

Người phụ nữ đó có dáng vẻ cao gầy, từ góc nhìn của Lâm Mạt không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ từ cô ta.

Cái cái cái… người đó là Tiết Lộ Hạc? Còn chiếc xe là Tiết Lộ Hạc sai gã kia đập nát? Nhưng cô ta đập xe làm gì?

Ý nghĩ thoáng qua, Lâm Mạt chưa kịp suy nghĩ thêm thì Tiết Lộ Hạc đã vào nhà! Cô có muốn chạy cũng không thoát nổi, nhảy cửa sổ thì phía ngoài là hồ nước, nhảy xuống không chết đuối cũng gãy chân. Phải làm sao đây?

Biệt thự rộng lớn và trống trải, may mà phòng của Lâm Mạt nằm ở tầng bốn cao nhất, Tiết Lộ Hạc đi thang máy lên cũng mất chút thời gian.

Lâm Mạt vội vã nhặt hết trang sức vàng bạc bỏ lại vào ngăn kéo bàn trang điểm, nhét giấy tờ và ví vào túi nhỏ, rồi ngồi bên mép giường, giả vờ vừa mới tỉnh dậy, căng thẳng véo véo má mình.

Ngoài hành lang, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp từng bước, từng bước vang lên, gót giày nhọn phát ra nhịp điệu trầm uất, mỗi nhịp dường như giẫm thẳng vào trái tim Lâm Mạt!

Chỉ nghe tiếng giày thôi, cô đã có thể cảm nhận được con người mà lát nữa cô phải đối mặt, Tiết Lộ Hạc, đáng sợ đến nhường nào.

Trong thế giới trước, cha ruột của Lâm Mạt thường xuyên bạo hành cô từ nhỏ, khiến cô hình thành khả năng nhận biết cảm xúc của đối phương qua tiếng bước chân, phân biệt được kiểu nào dễ bị đánh nhất.

Giờ đây, tiếng bước chân của Tiết Lộ Hạc chính là kiểu khiến cô sợ nhất, kiểu đầy cơn thịnh nộ, chắc chắn sẽ trừng phạt cô một cách tàn nhẫn.

Trong đầu Lâm Mạt rối như tơ vò, không nghĩ ra được cách nào. Cô bấm điện thoại nhắn tin cho Lư Nhược Nhược nhưng chẳng nhận được hồi âm.

Nguyên chủ đã làm ra chuyện như vậy, theo miêu tả trong sách, Tiết Lộ Hạc còn giữ ảnh làm bằng chứng, giờ cô có chối cũng vô ích… Nhưng nếu giống như nguyên chủ, cắn răng chịu đựng màn sỉ nhục cả thể xác lẫn lời lẽ đó sao? Không không không, Lâm Mạt nghĩ cô không chịu nổi đâu!

Tiếng bước chân ngoài hành lang càng lúc càng gần, rất nhanh, một tiếng “cạch” vang lên, dừng ngay trước cửa phòng.